Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 181

Lý Trình Trình gật đầu: "Chào chú Minh Châu."

"Chú đã nói với hiệu trưởng trường trung học kỹ thuật ngành y về chuyện cháu muốn trợ cấp cho tân sinh viên ở nông thôn rồi, mọi chuyện đã ổn thỏa rồi nhé. Năm nay có ba mươi bảy tân sinh viên ở nông thôn, tài liệu đã chuẩn bị xong hết rồi." Trình Minh Châu nói.

"Cảm ơn chú Minh Châu, cháu nắm được thông tin rồi ạ. Cháu sẽ sắp xếp mọi chuyện trong tuần này nhé, làm phiền chú rồi." Ba mươi bảy sinh viên, mỗi người mười tệ thì tổng cộng cũng chỉ có ba trăm bảy mươi tệ. Số tiền mà cô và Bạch Đại Sơn kiếm được trong một ngày có thể giúp đỡ các sinh viên này khoảng bốn năm tháng, nếu vậy thì chuyện này khả thi đấy.

Trình Minh Châu nói: "Khi nào đến cháu cứ báo tên cho bảo vệ là được vào, họ sẽ không cản cháu ngoài cổng đâu nhé."

"Vâng ạ, cảm ơn chú Minh Châu."

Sau khi cúp máy, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng nhau về nhà.

Đến chiều, Lý Trình Trình đang định sang bên kia làm món phá lấu, vừa mở cổng ra thì thấy có một đám đông đang xếp hàng trước cổng nhà mình. Lý Trình Trình vô cùng ngạc nhiên và thoáng chút bối rối, không phải thôn dân đã ngừng hợp tác với cô để kiếm lời ở bên kia rồi sao? Sao bây giờ lại còn chạy đến đây tìm cô thế này?

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mọi người đang làm gì ở đây vậy?" Lý Trình Trình giả vờ bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Lúc trước vì mọi người ngừng hợp tác nên ông chủ tiệm cơm chỗ tôi nên đã sang các thôn khác để thu mua rau dại rồi. Vì đã tìm được nguồn cung khác nên bây giờ ông chủ không cần tôi thu mua rau nữa mà chỉ cần tôi tìm nội tạng lợn thôi."

Nơi làm món phá lấu tuy là một chỗ hẻo lánh hoang vu nhưng lại nồng nặc mùi phân, muốn giấu cũng không giấu được nên Lý Trình Trình thẳng thắn công khai chuyện tiệm cơm chỉ cần nội tạng lợn, còn cô chỉ là trung gian giúp tiệm cơm tìm hàng hoá mà thôi.

"Lý Trình Trình, cô thứ lỗi cho chúng tôi với! Trước đây là chúng tôi sai, vì một chút lợi lộc trước mắt mà phớt lờ sự hợp tác và chặt đứt nguồn cung cấp hàng của cô..." Trăm miệng đồng thanh nói, ríu rít như một đàn chim sẻ đang hót líu lo khiến người ta đau hết cả đầu.

"Dừng lại, tôi không nghe rõ gì cả, từng người một nói và nói chậm thôi." Lý Trình Trình nhìn đám đông bằng ánh mắt nghiêm túc.

Sau đó đám đông lần lượt kể lại, người thu mua nông sản với giá cao kia đã mấy ngày rồi không đến, đồ ăn cất trữ ở nhà họ đều đã thối hết, hơn nữa tiền thu mua trước đấy cũng chưa được quyết toán, người đó vẫn còn thiếu nợ tiền của mọi người.

Nhưng bây giờ người đó không đến thôn nữa, thôn dân cũng không biết đi đâu tìm, tổn thất thu về không hề nhỏ, chỉ có những người từ đầu đến cuối vẫn hợp tác với Lý Trình Trình là còn kiếm được tiền.

Lý Trình Trình biết chắc vì lỗ vốn nên người đó mới không đến nữa, thậm chí giá cả thị trường mà người đó còn không hiểu, chỉ tuỳ tiện vớ bừa lấy một thị trường hàng hoá nào đó thì có tác dụng gì? Tiền có phải nước đâu mà múc đổ đi như thế!

Lý Trình Trình giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Muốn tôi tiếp tục hợp tác thì cũng được thôi, giá vẫn như cũ, ai muốn giá cao hơn thì có thể đi về. Thêm nữa, tôi cũng không biết hiện giờ nông sản trong tay mọi người là rau mới hái hay là rau từ mấy ngày hôm trước nên tôi sẽ cho người kiểm tra kỹ càng lại một lượt, lẫn một cọng rau cũ vào tôi cũng sẽ không nhận!"

Lý Trình Trình nhờ người đã kiên trì hợp tác với cô từ đầu đến cuối đi gọi Bạch Nhất Thuận đến. Nếu đã muốn thu mua rau dại thì chắc chắn không thể thiếu sự hỗ trợ của Bạch Nhất Thuận rồi, nếu không thì cô và Bạch Đại Sơn bận như vậy sao có thể cáng đáng hết được.

Có mấy người vì bị người khác lừa nên giờ muốn quay lại đây để lừa Lý Trình Trình. Trong lúc kiểm kê hàng hoá, Lý Trình Trình phát hiện lớp rau bên trên là rau mới được hái hôm nay còn bên dưới thì đều là rau được hái từ mấy hôm trước rồi, có mấy bó còn thối rữa đến mức chảy nước ra mà vẫn dám mang qua đây cho cô thu mua. Tất cả mấy sọt rau như vậy đều bị Lý Trình Trình ném ra ngay tại chỗ.

Lý Trình Trình đã rất nể mặt và hướng dẫn họ cách kiếm tiền, thế mà họ dám quay lưng hãm hại cô thế này, họ thật sự cho rằng cô dễ bắt nạt như vậy sao?

 

"Sau này nếu còn đưa những sản phẩm kém chất lượng như thế này đến đây thì cảm phiền các người ngừng hợp tác, tự ra ngoài kiếm mối làm ăn khác đi!" Lý Trình Trình nghiêm túc nói.

Một đám người giở trò lừa gạt đều đỏ mặt tía tai, xấu hổ đến tột cùng.

Bọn họ còn cho rằng khoảng thời gian này, họ không cung cấp rau cho Lý Trình Trình thì chắc chắn bên cô đang cần rau gấp, thấy họ mang qua chắc chắn Lý Trình Trình sẽ thu mua rồi giao cho tiệm cơm ngay, chắc là sẽ không kiểm tra cẩn thận lại đâu. Thế nên họ đã lấy những sọt rau thừa lại từ mấy hôm trước nhét xuống dưới để lừa gạt cô.

Hiện tại xem ra phía bên tiệm cơm thực sự tìm được nguồn cung cấp mới rồi, hoàn toàn không thiếu rau. Họ đã đề cao bản thân mình quá rồi, hoá ra thiếu mất một ai đó thì thế giới này vẫn sẽ vận hành như cũ.

Tiệm cơm không thể chỉ vì không có họ cung cấp rau dưa mà đóng cửa nghỉ bán, mà Lý Trình Trình cũng sẽ không vì bị họ chặt đứng nguồn cung cấp rau mà bị tiệm cơm đuổi việc.

Tất cả đều do họ tự tin quá mức rồi.

Không phải họ muốn thế nào thì thế giới này sẽ như vậy.

Phần lớn người dân trong thôn đều là người tốt, rau dại mà họ mang qua đều là rau tươi, vừa nhìn là biết rau mới hái trong ngày. Nếu đã vậy thì dĩ nhiên là Lý Trình Trình sẽ vui vẻ thu mua. Còn nếu muốn tăng giá thì cứ đi thong thả không tiễn, cô không chào đón lắm.

Sau khi trường Tiểu học An Cư bắt đầu đi vào hoạt động, hàng ngày Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả đều cùng nhau đến trường nên Lý Trình Trình không cần phải bận tâm đến cô bé nữa.

Trước khi đến trường trung học kỹ thuật phát trợ cấp tài chính cho tân sinh viên, Lý Trình Trình đã đến bưu điện mua một tập phong bì dày cộp, bỏ mười tệ tiền lẻ vào mỗi phong bao rồi cất hết vào hang động. Lúc gần đến nơi cô mới lấy ba mươi bảy cái phong bì ra cho vào túi vải của mình, lấy đồ xuống xe rồi đi bộ về phía trường trung học kỹ thuật.

"Chào bác, cháu là Lý Trình Trình, cháu có việc muốn gặp Hiệu trưởng trường mình." Trình Minh Châu đã nói lúc đến nơi cô chỉ cần báo tên là được, thế nên Lý Trình Trình đọc thẳng tên mình ra.

Hiệu trưởng đã truyền lời xuống cho bác bảo vệ rằng chuyện này rất quan trọng, không thể trì hoãn được nên bác bảo vệ đã cho Lý Trình Trình vào ngay. Bây giờ đang là giờ học, trong khuôn viên trường vô cùng yên tĩnh, Lý Trình Trình vừa đi vừa tham quan trường, trong lòng thì tràn đầy khao khát được đi học.

Thứ mà cô khao khát không phải trường trung học kỹ thuật vì cô vốn không có hứng thú với việc chữa bệnh và chăm sóc người khác mà cũng không có tài năng thiên bẩm, chắc vì cô học không tốt nên lúc đi học cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ theo học trường này.

Cô đang học chuyên ngành Tài chính công và chưa từng xem xét đến việc học Y vì căn bản cô có học thì cũng không vào, chỉ thêm lãng phí thời gian thôi.

Lý Trình Trình đến toà hành chính, tìm được văn phòng Hiệu trưởng thì đưa tay lên gõ cửa: "Chào thầy Hiệu trưởng, em là Lý Trình Trình."

"Vào đi." Giọng thầy Hiệu trưởng từ bên trong truyền ra.

Hiệu trưởng trường trung học kỹ thuật là một ông cụ ngoài sáu mươi tuổi, từng là bác sĩ. Ông ấy rời bệnh viện chỉ vì muốn đào tạo ra những nhân viên y tế thật xuất sắc, cống hiến bản thân vì sức khỏe của mọi người nên ông ấy thật sự rất biết ơn nghĩa cử cao đẹp của Lý Trình Trình.

"Hiệu trưởng, nhà em cách đây rất xa nên để không lãng phí thời gian thì mong thầy mời tất cả các bạn tân sinh viên ở nông thôn đến đây, em sẽ phát trợ cấp trực tiếp cho các bạn ấy." Lý Trình Trình ngồi xuống cái ghế đối diện thầy Hiệu trưởng theo lời mời của ông ấy.

Thầy Hiệu trưởng đứng lên dẫn Lý Trình Trình đi vào phòng Hội đồng vì không gian trong đó lớn hơn. Sau đó ông ấy cho người đến từng giảng đường gọi sinh viên lên phòng Hội đồng.

 
Bình Luận (0)
Comment