Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 182

Chẳng mấy chốc mà ba mươi bảy sinh viên đã có mặt. Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Trình Trình, Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm rất ngạc nhiên vì không ngờ sẽ gặp được cô ở đây.

Lý Trình Trình cầm tờ danh sách, gọi tên từng người đến trước mặt mình rồi phát phong bì cho họ. Sau khi tất cả mọi người đều đã nhận được trợ cấp, Lý Trình Trình nghiêm túc nói: "Chúc mừng các bạn đã trúng tuyển vào trường trung học kỹ thuật ngành Y. Hôm nay tôi đến đây có chút trợ cấp tài chính cho các bạn với hy vọng các bạn sẽ không bị đồng tiền quấy nhiễu, đừng vì kiếm tiền mà bỏ bê chuyện học. Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng trúng tuyển vào trường trung học kỹ thuật ngành Y chứng tỏ các bạn là những người vô cùng xuất sắc, vô cùng ưu tú. Hiện giờ đất nước đang rất thiếu nhân tài ở mọi lĩnh vực, nếu các bạn đã lựa chọn ngành học này thì tôi hy vọng các bạn sẽ nghiêm túc học tập chăm chỉ, phấn đấu trở thành một nhân viên y tế thật giỏi trong tương lai."

"Ngoài ra, khoản trợ cấp tôi gửi đến các bạn là mong muốn các bạn được ăn uống thật ngon, học tập chăm chỉ, dùng để cải thiện điều kiện sống của các bạn chứ không phải để các bạn gửi về giúp đỡ gia đình. Nếu bạn nào nhận tiền của tôi mà mượn hoa dâng Phật thì tôi sẽ thẳng tay gạch tên các bạn ra khỏi danh sách, sau này sẽ không trợ cấp cho các bạn nữa. Người nhà các bạn không liên quan gì đến tôi cả, thế nên tôi không có nghĩa vụ phải giúp đỡ họ, các bạn hiểu ý tôi không?"

Cô có thể hỗ trợ những sinh viên này nhưng nếu biến thành cô hỗ trợ gia đình họ thì thôi quên đi!

Tiền của cô có phải nhờ gió bão thổi đến đâu.

"Ở đây có giấy cam kết, các bạn ký tên vào đi, cam kết không để lộ chuyện này và không gửi tiền về cho người nhà." Lý Trình Trình đẩy tờ đơn cam kết qua.

Lý Trình Trình biết con trai có sức ăn lớn nên thường sẽ không gửi tiền về cho gia đình nhưng con gái thì khác. Con gái thường có xu hướng muốn giúp anh trai, em trai gom tiền cưới vợ hoặc mấy việc kiểu như thế. Anh trai, em trai nhà người ta lấy vợ thì liên quan gì đến cô mà cô phải hỗ trợ?

Hà cớ gì mà cầm tiền của cô đi lấy vợ cơ chứ? Thế nên cô tuyệt đối sẽ không tiếp tay nuông chiều những đứa em trai và những ông anh ma giáo đó đâu.

"Cũng xin phiền các thầy để mắt giúp em, nếu có sinh viên nào gửi tiền về cho người nhà thì lần sau lúc em đến đây, các thầy nhớ nói cho em biết, sau khi xác nhận chuyện đó là thật thì em sẽ gạch tên bạn sinh viên đó và về sau sẽ không hỗ trợ bạn ấy nữa." Lý Trình Trình nghiêm túc nói.

Sinh viên nhận trợ cấp, ký tên vào giấy cam đoan xong thì lần lượt trở về lớp còn Lý Trình Trình thì đến nhà ăn đợi Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm. Lúc hai cô đến, Lý Trình Trình đưa hai hộp phá lấu cho họ: "Nhược Tuyết, Dư Âm, đây là của các cô, còn lọ thứ ba này là của Trình Nhã nhé."

"Trình Trình, cảm ơn cô." Lương Dư Âm ôm hộp đồ ăn mà xúc động vô cùng: "Trình Trình, sao cô giỏi thế? Trợ cấp cho sinh viên đến trường tốn tiền lắm đó!"

Lý Trình Trình cười cười: "Có áp lực mới có động lực, vì mỗi tháng phải bỏ ra một khoản tiền lớn nên tôi mới chăm chỉ kiếm tiền. Các cô phải học tập chăm chỉ đấy nhé, tôi cũng sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền."

"Không còn sớm nữa, tôi về trước nhé, các cô nhớ giúp tôi hỏi thăm sức khoẻ của Trình Nhã nha. Đầu tháng sau tôi lại đến."Lý Trình Trình vẫy tay với Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm rồi xoay người rời đi.

Lương Dư Âm vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, một lát sau cô ấy mới phản ứng lại: "Nhược Tuyết này, Lý Trình Trình cũng không lớn tuổi lắm mà, sau cô ấy kiếm được nhiều tiền thế?"

"Dù tuổi tác không lớn nhưng Trình Trình thông minh lắm. Cô ấy tìm được một công việc ở trấn trên, chuyên đi thu mua nông sản giúp một tiệm cơm. Đến hè thì đi bán kem que, một ngày nếu bán từ sáng đến tối cũng kiếm được hai, ba mươi tệ đấy." Đến tận lúc này Lăng Nhược Tuyết mới hiểu vì sao Lý Trình Trình lại muốn công khai chuyện bán kem, bởi vì bằng cách này cô có thể giải thích với bên ngoài về nguồn thu nhập của mình.

Lương Dư Âm kinh ngạc mãi không thôi: "Bán kem que mà cũng kiếm được nhiều tiền như vậy hả? Nhà tôi cách đây khá xa nên nghỉ hè tôi cũng không muốn về lắm. Hay là nghỉ hè sang năm tôi với cô cũng đi bán kem que đi!"

Với khoản trợ cấp mười tệ mỗi tháng, cô ấy có thể tiết kiệm được vài tệ, tiết kiệm đến hè sang năm chắc là đủ tiền vốn rồi!

 

Lăng Nhược Tuyết gật đầu: "Cũng được đấy, nhưng rủ thêm vài người nữa đi, nếu chỉ có hai chúng mình thì nguy hiểm lắm, bên ngoài có mấy kẻ buôn người mà."

"Tôi có biết qua về mấy kẻ buôn người này rồi. Ở thôn chúng tôi cũng có đứa trẻ mất tích đến giờ vẫn chưa tìm được, chắc chắn là bị mấy tên buôn người bắt đi rồi." Lương Dư Âm gật đầu đồng ý: "Nhược Tuyết, cảm ơn cô vì đã nhắc nhở tôi nhé, nếu không thì chắc là tôi cũng không nghĩ đến chuyện này."

Lương Dư Âm vốn tưởng mình ở nông thôn lên thành phố học thì sẽ bị người khác coi thường nhưng nào ngờ lại gặp được Lăng Nhược Tuyết và Trình Nhã. Mặc dù bình thường trông hai cô có vẻ khá lạnh lùng nhưng cả hai đều là những cô gái tốt. Những người còn lại trong kí túc xá đều không tốt lắm, bình thường sẽ kiếm chuyện để gây mâu thuẫn. Lăng Nhược Tuyết khuyên cô chỉ cần lắng nghe ý kiến của người khác một chút thôi, không cần quá coi trọng rồi để trong lòng làm gì, nếu không thì đến cuối cùng người chịu đau khổ lại là bản thân mình.

Thế nên bây giờ Lương Dư Âm coi mấy người đó như cái rắm, chẳng những không gây ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy mà còn khiến cô ấy thấy buồn cười.

Hôm nay Lý Trình Trình không bị trễ tàu vì cô đến sớm đi sớm, không ngờ vừa xuống xe đã thấy Bạch Đại Sơn đang đứng đợi mình ở đó khiến trái tim cô thấy ấm áp vô cùng.

Nếu trong mắt người đàn ông đó thực sự có mình thì không cần phải dạy, bản thân anh ấy sẽ tự làm.

Lý Trình Trình đi đến trước mặt Bạch Đại Sơn rồi tò mò hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhà mình không trồng lúa nên anh không cần ra đồng để thăm nom ruộng đồng như nhà người khác, rảnh rỗi vậy nên anh qua đây. Anh vừa gửi thịt sấy khô cho Lão Tam xong. Bây giờ em về nhà luôn hay đến cửa hàng thực phẩm xem qua một chút? Em đã nghĩ xem cửa hàng bên cạnh dùng để làm gì chưa?" Bạch Đại Sơn luôn biến thành người nói nhiều mỗi khi giáp mặt Lý Trình Trình.

Nếu trước mặt người khác cũng như vậy thì có lẽ anh đã giải quyết được vấn đề hôn sự của mình từ lâu rồi.

Lý Trình Trình lên xe ba bánh rồi ngồi tựa vào ghế: "Đến cửa hàng thực phẩm đi anh, sau đó em sẽ dọn dẹp qua cửa hàng mới một chút! Còn về chuyện sử dụng cửa hàng mới để làm gì thì thực sự em vẫn chưa nghĩ ra."

"Nóng vội không mang lại kết quả gì cả, chúng mình từ từ nghĩ cũng được." Hiện giờ thu nhập của hai vợ chồng rất cao, hoàn toàn không phải lo lắng đến chuyện kiếm tiền, dù để trống cửa hàng mới đó cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi đến cửa hàng thực phẩm, Lý Trình Trình hỏi: "Hạ Vân Lai, mấy hôm nay Lưu Quế Hương biểu hiện thế nào?"

Hạ Vân Lai gật đầu: "Rất chăm chỉ, rất nghiêm túc, cố gắng lắm ạ."

"Em kèm thím ấy thêm vài ngày nữa, mấy ngày này em không cần nhắc, cứ để thím ấy tự làm. Nếu có thể tự mình giải quyết được thì sau này để thím ấy một mình trông coi cửa hàng, còn em thì đi làm việc khác." Lý Trình Trình nói.

Tìm nhân viên lớn tuổi cũng khá có lợi vì họ phải kiếm tiền phụ giúp gia đình, không giống thanh niên muốn làm gì thì làm, thế nên thái độ đối với công việc cũng sẽ nghiêm túc hơn.

Hạ Vân Lai gật đầu: "Vâng ạ."

Sau đó Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn sang cửa hàng bên cạch xem qua. Đồ đạc trong cửa hàng vô cùng hỗn độn, Lý Trình Trình thấy chẳng có gì còn bán được, chỉ thấy một ít lá trà nát còn sót lại. Lý Trình Trình đoán chắc chủ nhân trước kia của cửa hàng này bán trà diệp đản.

Lý Trình Trình thấy chủ cũ của cửa hàng này ngốc nghếch vô cùng. Nếu bán trà diệp đản thì chỉ cần một cái xe ba bánh hoặc xe đạp là được, ai ngờ ông ta còn mua thêm một cửa hàng chỉ để bán một thứ giống hệt cửa hàng cũ. Làm như vậy chẳng phải là sẽ lỗ vốn sao?

 
Bình Luận (0)
Comment