Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 184

"Ừ." Bạch Đại Sơn gật đầu, giọng nói trầm ấm mang theo sức quyến rũ.

Sau đó hai vợ chồng tựa vai nhau ngồi ở gian chính vừa uống trà vừa ngắm mưa rơi ngoài cửa. Trời mưa thế này thật là tốt, cuối cùng cũng giải quyết được nhu cầu cấp thiết của người dân. Địa hình nhà họ khá cao nên vốn không có nước để cung cấp cho khoai lang và bí ngô.

Trước tháng Bảy, bí ngô đang vào mùa vụ thứ hai. Chờ khi thu hoạch vụ bí đầu tiên thì vụ bí thứ hai mới bắt đầu sinh trưởng tốt được.

Sau trận mưa này, nước ở các con kênh, con rạch dâng lên thì việc mò tôm, cá cũng dễ dàng hơn.

Ngồi uống trà hoa cúc mãi như vậy cũng chán nên Lý Trình Trình lấy một túi hạt dưa trong hang động ra để hai vợ chồng ngồi cắn. Túi hạt dưa này là túi hạt dưa mà Hà Kiến Nghiệp mang đến lúc ghé qua nhà họ chơi, vẫn được Lý Trình Trình để trong hang động suốt từ đó đến giờ.

Vì bình thường Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đều không thích ăn vặt lắm, thỉnh thoảng lấy ra cho Lý Hiểu Đồng ăn một chút hoặc đưa cho cô bé mang đến trường cho bạn bè, thế nên túi đồ mà Hà Kiến Nghiệp đưa cho vẫn còn rất nhiều.

Đồ đạc để trong hang động đều không sợ bị hỏng, muốn để bao lâu cũng được.

Sau khi cắn hạt dưa được một lúc, Bạch Đại Sơn đứng lên vào nhà bếp nấu cơm. Anh nấu cơm trước, sau đó cho cà tím vào tô rồi cho vào lồng hấp, đặt lên trên nồi cơm, đợi khi cà tím chín anh mới bắt đầu trộn gia vị vào, vậy là được một món ăn rất ngon rồi.

Sau đó anh đập bốn quả trứng vào một cái bát lớn, thêm chút muối và nước vào trong, khuấy đều, sau đó rắc thêm chút hành lá xắt nhỏ, nhỏ thêm hai giọt dầu mè rồi bắc lên bếp.

Đợi khi cơm gần chín, anh cho bát trứng đã trộn đều vào nồi cơm, đến khi cơm chín thì trứng cũng chín theo.

Từ lúc trong nhà kiếm được tiền, Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình chưa bao giờ keo kiệt với bản thân ở phương diện ăn uống, anh muốn bù đắp cho cô tất cả những thiếu thốn trước đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó Bạch Đại Sơn chuẩn bị thêm hai món nữa là thịt xào đậu và dưa chuột.

Chạng vạng tối, lúc trường Tiểu học tan trường trời vẫn còn mưa to. Bạch Đại Sơn mặc áo choàng rơm, đội mũ tre đến đón Lý Hiểu Đồng. Dù Lý Hiểu Đồng không phải con ruột của hai vợ chồng nhưng anh vẫn dốc lòng chăm sóc cô bé.

Ba của Lý Hiểu Đồng là một nhà nghiên cứu khoa học vĩ đại, luôn nỗ lực để phát triển những giống cây của đất nước. Những người bình thường như họ không giúp sức được gì nhiều nên nếu họ có thể giúp cha cô bé giải quyết những muộn phiền ở nhà thì cũng tốt mà.

Còn về áo choàng rơm và mũ tre thì đó là kiểu quần áo mà dân nông thôn hay mặc khi ra đồng vào những ngày mưa và kiểu trang phục này sẽ còn tiếp tục thịnh hành mấy chục năm nữa.

Áo mưa của Lý Hiểu Đồng do Lý Trình Trình may từ vải bạt không thấm nước, căn theo chiều cao và dáng người của cô bé mà may. Lúc về đến nhà, gấu quần và giày của cô bé đều ướt sũng, Lý Trình Trình thay quần áo và giày cho cô bé rồi cả nhà ba người đi ăn cơm.

Bạch Đại Sơn gắp cho Lý Trình Trình một miếng thịt ba chỉ rồi nói: "Vợ ơi, mai em muốn ăn gì?"

 

"Em muốn ăn gà hầm nấm." Lý Trình Trình cười tươi rồi cắn miếng thịt, cô không thích thịt mỡ nên Bạch Đại Sơn gắp thịt nạc cho cô. Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống như thế này đều có thể chứng minh tình yêu mà anh dành cho cô, cảm giác này khiến cô thấy hạnh phúc vô cùng.

"Được, để sáng mai anh dậy sớm làm con gà mái già rồi hai vợ chồng mình lên núi hái nấm nhé." Bạch Đại Sơn nói.

Lý Hiểu Đồng giơ tay nói bằng giọng đầy kích động: "Em cũng muốn đi hái nấm."

"Em phải đi học mà, không đi được đâu. Đợi cuối tuần em được nghỉ rồi anh chị dẫn em đi hái nấm nhé. Nếu em ham chơi, không được điểm cao thì cha em không cho em ở cùng anh chị nữa mà sẽ đưa em về nhà, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ? Thế nên lúc phải đến trường thì em hãy đến trường cho đầy đủ, đến lúc được nghỉ thì thoải mái chơi sau, như vậy được không?" Lý Trình Trình múc cho Lý Hiểu Đồng một phần ba bát trứng rồi đưa thìa cho cô bé: "Em ăn thêm đi, bổ sung chất dinh dưỡng để bộ não nhỏ thông minh thêm nha."

Mặc dù lúc xuyên tới đây Lý Hiểu Đồng mới có bốn tuổi nhưng kiếp trước cô bé cũng từng đến nhà trẻ một, hai năm nên hiện giờ cô bé cũng thông minh hơn hầu hết mấy đứa trẻ con ở đây. Cô bé học toán rất nhanh, đã có thể viết hết được mấy dãy số bình thường, không cần Lý Trình Trình phải nhọc lòng lo lắng.

Nhưng vì Lý Hiểu Đồng đã học những kiến thức hiện tại ở kiếp trước rồi, còn những kiến thức sau này thì cô bé lại chưa từng học nên vẫn cần Lý Trình Trình kèm cặp và hướng dẫn.

Nói thật là nuôi con giúp người khác rất áp lực. Nếu đứa bé bị ốm, nhà người ta sẽ trách mình không chăm sóc tốt cho con nhà người ta. Nếu thành tích của đứa bé không ra sao, người ta lại trách mình không dốc lòng bồi dưỡng.

Nhưng thân phận của Lý Hiểu Đồng thực sự quá đặc biệt. Đầu tiên là vì cô bé xuyên không đến đây, hơn nữa lại còn xuyên không lúc mới mấy tuổi. Lý Trình Trình sợ cô bé nói sai gì đó thì sẽ bị người ta để ý. Sau đó là vì những người xung quanh Hà Kiến Nghiệp sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, Lý Hiểu Đồng phải mai danh ẩn tích ở đây thì mới có thể yên ổn trưởng thành.

Sau khi ăn xong, Lý Hiểu Đồng sẽ làm bài tập về nhà mà thầy cô giao. Bài tập của học sinh Tiểu học rất đơn giản, toán thì viết số, tiếng Hán thì luyện viết các nét chữ. Lý Hiểu Đồng làm một chút là xong rồi đưa cho Lý Trình Trình xem.

Sau khi xem qua một lượt, Lý Trình Trình chỉ vào nét chữ trên vở: "Lý Hiểu Đồng, em xem em này, đây mà gọi là chữ hả? Đoạn móc của nét xiên này ngắn thôi, sao em lại móc dài thế, dài gần bằng mấy nét nghiêng này luôn rồi. Giờ em phải hình thành thói quen viết đúng khi luyện chữ, nếu không thì sau này chữ của em sẽ không nằm gọn trong một ô ly vở được đâu. Chữ không đẹp cũng ảnh hưởng rất lớn đến điểm số đấy, em hiểu không?"

Lý Trình Trình đưa cục tẩy chì cho Lý Hiểu Đồng: "Em tẩy rồi tự mình viết lại đi, cẩn thận hơn một chút, viết từng nét từng nét thật đẹp vào."

Đợi Lý Hiểu Đồng luyện chữ xong, Lý Trình Trình cho cô bé tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau dù không còn mưa nữa nhưng trời vẫn âm u phát sợ, như kiểu trời có thể mưa bất cứ lúc nào. Bạch Đại Sơn sợ Lý Hiểu Đồng đi được nửa đường thì gặp trời mưa nên anh đưa cô bé đến trường luôn.

Đưa Lý Hiểu Đồng đến trường xong, Bạch Đại Sơn về nhà nói với Lý Trình Trình: "Vợ ơi, anh thấy nhiều người lên núi lắm, vợ chồng mình cũng lên núi thôi! Nếu không thì lát nữa người ta hái hết nấm đấy."

Lý Trình Trình nghe thế thì hứng thú vô cùng, hai mắt cũng sáng rực lên. Cô gật đầu, xoay người cầm cái sọt rồi cùng Bạch Đại Sơn ra khỏi nhà, suy nghĩ một lát cô lại cầm theo bộ quần áo mưa vừa cắt sẵn vì mũ tre và áo choàng rơm vẫn khá nặng đối với cô, cô thấy không tiện lắm.

Người dân thôn An Cư đều đội nón, mặc áo choàng rơm cùng với bầu trời mờ ảo tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp khiến Lý Trình Trình có ảo tưởng mơ hồ rằng trời xanh đang chờ mưa xuống còn em thì đang chờ đợi cảm giác m.ô.n.g muội từ anh.

Hai người chậm rãi đi trên con đường núi, hôm qua trời vừa mưa to nên đường núi rất trơn, nếu đi không cẩn thận thì một bước sẽ trượt rất xa. Bạch Đại Sơn nắm tay Lý Trình Trình, cẩn thận đi trên con đường trơn trượt này.

 
Bình Luận (0)
Comment