Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 185

Từ sườn núi nhỏ đi lên, tiến vào một khu vực tương đối bằng phẳng, nhưng ở đây đã có người hái nấm nên Lý Trình Trình không tranh giành với họ mà đi nơi khác cùng Bạch Đại Sơn.

Trên núi có rất nhiều loại nấm, bao gồm nấm bào ngư, mộc nhĩ, nấm rơm, nấm hương, nấm đỏ (dùng loại ăn được), nấm gan bò, nấm bụng dê, nấm mồng tơi, măng tre... thậm chí có rất nhiều loại mà Lý Trình Trình không gọi tên được.

Diện tích vùng núi của thôn An Cư khá lớn, hàng năm, cứ từ mùa xuân đến mùa đông, trên núi sẽ xuất hiện nhiều loại nấm khác nhau, người dân thôn An Cư sẽ lên núi hái nấm để bổ sung món ăn cho gia đình khi có nhu cầu. Nếu có thể phơi khô để bảo quản được thì sẽ đem ra phơi nắng rồi cất trữ, nếu không thể thì sẽ ăn luôn trong ngày.

Vì Lý Trình Trình thu mua rau cho cửa hàng nên khi bọn họ hái được nấm tươi trực tiếp bán luôn cho Lý Trình Trình. Mặc dù hiện tại còn dư không ít nấm nhưng so với nấm người ta mang tới thì ăn nấm mình tự hái ngon hơn nhiều, hơn nữa còn được tận hưởng thú vui hái nấm.

Nhất là khi nhìn thấy từng khóm, từng khóm nấm, khỏi nói cũng biết là phấn khích đến nhường nào.

Nhìn những cây nấm đáng yêu mọc lên từ mặt đất, Lý Trình Trình rất hào hứng không thôi, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhặt nấm, sau đó ném vào giỏ. Ở đây thực sự có rất nhiều nấm, chỉ trong vòng vài phút, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đã lấy gần đầy cả sọt.

Rất nhanh, sọt của hai người đều đã đầy. Xong xuôi, hai người xuống núi về nhà. Trong sơn động của Lý Trình Trình cũng không biết đã thu thập được bao nhiêu cây nấm, lúc này thật sự không cần phải gian lận.

Với hai sọt nấm này, chỉ hai ba ngày là ăn hết.

Về đến nhà, Bạch Đại Sơn chặt con gà mái già mà anh nuôi thành từng miếng rồi bỏ vào nồi, đổ nước vào nửa nồi rồi cho hành, gừng, tỏi vào, sau đó thì nhóm lửa. Anh đãi rơm rạ ra rồi bật lửa đốt, bỏ thêm rễ rơm đã cháy vào rồi thêm vào một ít củi.

Dùng củi để hầm canh thì không cần phải ngồi đây nhìn chằm chằm nữa.

Bạch Đại Sơn đi đến trước mặt Lý Trình Trình, cùng cô xếp nấm. Nấm không dễ phân loại, đặc biệt là sau khi trời mưa, bùn và lá rụng dính vào mặt nấm, phải cẩn thận làm sạch. Một số loại nấm có phần thân ăn không ngon, cũng phải cắt bỏ đi.

Số lượng nấm khá nhiều, hai người cùng nhau xử lý một chậu nấm hơi lâu nhưng không ảnh hưởng đến món canh gà nấm cho bữa trưa.

Cùng với đó, Lý Trình Trình làm mấy cái bánh xèo, đặt ở bên cạnh nồi, khi bánh xèo ngấm chất béo của canh gà nấm thì sẽ rất thơm, ăn rất ngon. Bữa trưa có bánh xèo và canh gà nấm rồi thì không cần phải làm thêm món khác nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giữa trưa, Lý Hiểu Đồng trở về, tâm tình không tốt, có món canh gà nấm ngon như vậy nhưng cô bé lại có vẻ không có hứng thú: "Hiểu Đồng, em làm sao vậy? Không có khẩu vị hay thân thể không thoải mái?"

Lý Hiểu Đồng đột nhiên mở miệng: "Oa..." Cô bé bật khóc nức nở khiến Lý Trình Trình giật mình hốt hoảng. Lý Trình Trình nhanh chóng lấy khăn lau nước mắt cho cô bé: "Hiểu Đồng, em làm sao vậy? Có chuyện gì mau nói cho chị biết, như vậy chị mới giúp em giải quyết được!"

Lý Hiểu Đồng khóc một lúc lâu mới thút tha thút thít ngừng khóc, giọng nói ngắt quãng kể cho Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nghe chuyện mà cô bé gặp phải ở trường. Hóa ra là ở trường có một cậu bé tên Trương Thư Thành, bạn cùng lớp của Lý Hiểu Đồng, cậu ta nói Lý Hiểu Đồng là một con hoang không cha, không mẹ, sau đó thì mọi người đều phớt lờ Lý Hiểu Đồng.

 

Lý Trình Trình thực sự không ngờ mới lớp 1 mà đã có người làm kẻ bắt nạt, những đứa con trai như vậy khi lớn lên sẽ không phải là người tốt.

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình tức giận, nhưng cô vẫn kiềm chế nói: "Hiểu Đồng, em ăn cơm đi đã, ăn nhiều một chút, buổi chiều chị sẽ cùng em đến trường hỏi cho rõ ràng."

Việc giáo dục những đứa trẻ khác là trách nhiệm của giáo viên và hiệu trưởng, cô không dám vượt quá giới hạn, hơn nữa những chuyện như vậy nên để giáo viên xử lý, nếu cô tự mình xử lý với tư cách là phụ huynh thì không phải sẽ gây ra mâu thuẫn lớn hơn sao?

"Được." Lý Hiểu Đồng khụt khịt gật đầu, sau đó dùng đũa gắp chiếc đùi gà lớn, hàm răng nhỏ chậm dãi cắn lên.

Một con gà mái già chỉ có hai cái chân gà, mỗi lần ăn Lý Hiểu Đồng sẽ lấy một cái, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn thay nhau ăn những miếng còn lại. Không phải lần nào ăn thịt gà mái già, Lý Trình Trình cũng muốn ăn đùi, nên đôi khi đùi gà sẽ dành cho Bạch Đại Sơn.

Sau khi Lý Hiểu Đồng ăn xong bữa trưa, Lý Trình Trình bảo cô bé dùng nước ấm rửa mặt rồi đi ngủ trưa. Buổi chiều, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đưa Lý Hiểu Đồng đến trường tìm giáo viên.

Giáo viên của Lý Hiểu Đồng không có mặt ở trường nên cô không còn cách nào khác, đành phải vượt rào đến gặp hiệu trưởng. Nếu đến lúc đó giáo viên không hài lòng về việc đối xử khác biệt với Lý Hiểu Đồng, cô sẽ nói chuyện với Trình Tuyết Dương về việc này. Trình Tuyết Dương là chủ sở hữu của trường học, cũng là người tuyển dụng giáo viên nên bà ấy có quyền quyết định giáo viên sẽ đi hay ở, chưa kể hiện tại trường mới khai giảng chưa lâu, các giáo viên vẫn chưa qua thời gian thử việc!

"Hiệu trưởng, lớp của Hiểu Đồng có một nam sinh ở bên ngoài tung tin đồn thất thiệt, nói rằng Hiểu Đồng là một đứa con hoang không cha không mẹ. Hiệu trưởng cũng là người làm công tác văn hóa, đương nhiên biết đứa trẻ này sinh ra sau khi cha mẹ cô bé đã kết hôn, chứ không phải đứa con hoang không cha không mẹ, đúng không? Một đứa trẻ chỉ mới vài tuổi mà đã có lòng dạ ác độc như vậy, lớn lên nó sẽ trở thành loại ma quỷ gì? Tôi tin rằng hiệu trưởng sẽ không muốn trường học của mình bồi dưỡng ra ma quỷ phải không?"

Tuy rằng Trương Thư Thành này tương lai lớn lên chưa chắc đã thành ma quỷ, nhưng chắc chắn sẽ không trở thành một người đàn ông tốt. Nếu không giáo dục cậu bé đó cẩn thận thì về sau, những cô bé khác nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi.

Hiệu trưởng nghe vậy, mặt mày trở nên lo lắng, khi Trình Tuyết Dương thuê bọn họ, bà đã nói rõ Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn và Lý Hiểu Đồng là những người đặc biệt quan trọng đối với bà ấy.

Kết quả là Lý Hiểu Đồng ở trường phải chịu uất ức lớn như vậy, đây thật sự là do ông ta thất trách. Thật vất vả ông ta mới có cơ hội đi làm trở lại, con trai và con dâu vốn không quan tâm, không để ông ta vào mắt, khó lắm thái độ đối với ông ta mới tốt lên, hiện tại nếu đánh mất công việc này, ông ta nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Vì vậy, hiệu trưởng lau mồ hôi mỏng trên trán, nghiêm túc nói: "Đồng chí Lý Trình Trình, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc việc này và sẽ không bao giờ để chuyện như thế này xảy ra trong trường nữa."

Thế là hiệu trưởng đi đến phòng phát thanh, lớn tiếng nói,"Trương Thư Thành lớp 1 năm nhất có ở đây không? Trương Thư Thành lớp 1 năm nhất có ở đây không? Mau tới phòng hiệu trưởng, mau tới phòng hiệu trưởng..."

Bởi vì năm nay là lần đầu tiên trường tiểu học thôn An Cư tuyển sinh nên có tới hơn một trăm học sinh năm nhất. Số học sinh năm nhất quá đông, lớp học không thể chứa quá nhiều người, giáo viên sẽ không thể quan tâm hết được, vậy nên trường chia thành ba lớp, mỗi lớp bốn mươi học sinh.

Lý Hiểu Đồng và Trương Thư Thành được xếp vào lớp 1, năm nhất.

Trương Thư Thành đang chơi với bọn trẻ ở vườn trường nghe thấy hiệu trưởng gọi mình qua loa thì sợ đến mức suýt tè ra quần nhưng vẫn chậm rãi từng bước đi về phía phòng hiệu trưởng.

 
Bình Luận (0)
Comment