Mà kể cả có người muốn trộm thì Bạch Lão Nhị cũng sẽ cảm nhận được rồi bắt ngay tại trận, vậy là chẳng sợ mất tiền.
Bạch San San còn giấu tiền trong chiếc túi được may lót bên trong cái váy của cô ta, vô cùng kín kẽ, người khác muốn trộm cũng không biết cô ta để tiền ở đâu mà trộm. Còn nếu thò tay vào trong váy của cô ta để ăn cắp thì chẳng phải sẽ bị người ta bắt vì giở trò lưu manh sao?
Vì đang cầm theo một số tiền khá lớn nên tinh thần của Bạch San San và Bạch Lão Nhị luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, đi vệ sinh cũng đi cùng nhau, ngủ cũng thay phiên nhau mà ngủ, cứ như vậy hai ngày khiến hai người họ đều mệt mỏi vô cùng.
May là cuối cùng cũng đến thành phố của Bạch Lão Tam - thị trấn Nam Nguyệt.
Nhưng nơi đóng quân của Bạch Lão Tam ở vùng núi nên hai người họ vẫn phải bắt xe từ ga lửa đến đó.
Bạch Lão Nhị và Bạch San San ra khỏi ga lửa với khuôn mặt mệt mỏi, hai ngày nay họ không hề được nghỉ ngơi thoải mái.
Bạch San San hỏi: "Anh hai, tiền của anh có còn không đó?"
"Còn." Bạch Lão Nhị đáp.
Bạch San San nói tiếp: "Vậy khi nào đến nơi anh phải đưa cho em một trăm năm mươi đồng nhé, anh giữ một trăm đồng là được. Nếu không phải em nhất quyết không chịu hoà giải thì anh đã đồng ý hòa giải với người ta rồi. Nếu vậy thì một xu bồi thường mình cũng không nhận được đâu."
Bạch Lão Nhị nghiến răng: "Được."
Cô ta hoàn toàn không quan tâm chút nào đến vết bỏng trên tay anh trai mình mà chỉ biết đến tiền thôi.
Bạch Lão Nhị bỏ hành lý trên tay mình xuống: "Em tự xách hành lý đi, anh xách tê cứng cả tay rồi."
Bên ngoài nhà ga, Bạch Lão Tam và Âu Hồng ngồi trên một chiếc xe jeep. Bạch Lão Tam thấy Bạch Lão Nhị và Bạch San San xuất hiện thì mở cửa xuống xe rồi vẫy tay với hai người họ: "Anh hai, San San, ở bên này."
Bạch Lão Tam mặc quân phục trông vô cùng phong độ, đẹp trai nên chẳng mấy chốc đã thu hút một vài ánh nhìn.
"Anh ba!" Bạch San San vất vả ôm đống đồ chạy về phía Bạch Lão Tam. Bạch Lão Tam thấy vậy thì tiến lên đỡ lấy đống hành lý trong tay cô ta, ngay khoảnh khắc đó Bạch San San cảm nhận được vô số ánh mắt ghen tỵ đều b.ắ.n về phía mình. Vậy là cô ta kiêu ngạo đứng thẳng người, trong lòng thì thầm sĩ diện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Lão Tam thấy khuôn mặt tái nhợt của Bạch San San thì thoáng đau lòng: "Mệt không?"
"Cũng tạm, chủ yếu em đều nằm nên không thấy mệt lắm." Bạch San San kéo lấy cánh tay Bạch Lão Tam rồi bắt đầu tố cáo: "Anh ba, anh hai chẳng thương em tí nào. Anh hai có giúp em cầm hành lý đâu, để em tự mình xách một đống đồ cả quãng đường dài vậy luôn đó."
"Anh hai, anh...", Bạch Lão Tam nghe thế thì định trách móc Bạch Lão Nhị.
Bạch Lão Nhị giơ cánh tay bị bỏng của mình lên, chán không muốn nói gì.
"Anh hai, sao anh bị thương thế này?", Bạch Lão Tam nhìn thấy tay anh trai thì giật mình rồi nhìn về phía Bạch San San. Nếu không phải hai tay đang bận xách hành lý thì cậu ta thực sự muốn đẩy Bạch San San ra: "San San, sao em lại như thế hả? Anh hai bị thương như vậy, em không đau lòng thì cũng đành nhưng sao em còn bóp méo sự thực thế? Nếu anh thực sự không phân biệt đúng sai mà trách móc anh hai thì chẳng phải sẽ làm anh hai thất vọng sao?"
Chẳng trách anh cả lại đoạn tuyệt quan hệ với Bạch San San, cô ta lúc nào cũng đổi trắng thay đen, lời cô ta nói không thể tin tưởng được.
Bạch San San thè lưỡi, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đã sai.
Bạch Lão Tam đặt hành lý ở phía sau xe, chờ Bạch Lão Nhị và Bạch San San lên xe xong cậu ta mới ngồi lên ghế phó lái rồi nói với Âu Hồng: "Đến bệnh viện ở khu dân cư trước đi, tay anh hai tôi bị thương."
Âu Hồng nhíu mày: "Sao lại thế?"
"Không biết nữa, tôi cũng không hỏi. Cứ đến bệnh viện trước đi, đến đó rồi tính." Bạch Lão Tam nói.
Âu Hồng quay đầu xe rồi lái về vì trong khu dân cư có bệnh viện, không cần phải đến bệnh viện trên thị trấn.
Sau khi đến bệnh viện ở khu dân cư, Bạch Lão Tam xuống xe trước rồi bảo Bạch Lão Nhị và Bạch San San xuống cùng: "Đến bệnh viện kiểm tra tay của anh hai trước, không cần cầm theo hành lý, lát nữa còn phải di chuyển về khu dân cư."
Bạch San San nắm tay Bạch Lão Tam rồi vịn vào tay cậu ta mà nhảy xuống.
Đúng lúc đó, một nữ bác sĩ mặc áo trắng đeo ống nghe đi đến: "Lâm Sơn, anh đón anh hai và em gái anh chưa?"
Bạch Lão Tam khẽ gật đầu rồi dẫn Bạch Lão Nhị và Bạch San San vào bệnh viện. Nhưng chưa kịp đi thì nữ bác sĩ đó đã lại gần Bạch San San rồi hỏi: "Em là em gái của Lâm Sơn à? Xinh thật đấy! Nhưng sắc mặt của em trông có vẻ không tốt lắm, chắc là vì ngồi xe một thời gian dài, em có mệt không? Để lát nữa chị pha cho em một cốc nước đường đỏ để em bổ sung khí huyết nhé."
Bạch San San nghe nữ bác sĩ khen mình xinh thì trong lòng sĩ diện vô cùng: "Cảm ơn chị, chị cũng xinh lắm ạ."
Nữ bác sĩ mỉm cười: "Chị tên Lý Di Giai, năm nay chị hai mươi hai, nhỏ hơn anh trai em một tuổi nên em gọi chị là chị cũng đúng nhỉ."
"Em tên Bạch San San, năm nay em mười chín tuổi." Bạch San San vui vẻ nói.
"San San, đi thôi, vết thương của anh hai phải nhanh chóng chữa trị." Bạch Lão Tam nói xong rồi vội vàng dẫn Bạch Lão Nhị đến khoa ngoại để bác sĩ xử lý vết thương trên tay cho cậu ta. Bác sĩ khử trùng vết thương trên tay Bạch Lão Nhị rồi mới bôi thuốc trị bỏng, sau đó bác sĩ đưa cho họ một ít thuốc trị bỏng để họ về nhà tự bôi.
Ở bên kia, Lý Di Giai dẫn Bạch San San đến phòng làm việc của mình rồi tự tay pha một cốc nước đường đỏ cho cô ta. Đợi cô ta uống xong, Lý Di Giai mới nói: "San San, con gái nên thường xuyên uống nước đường đỏ một chút thì thần sắc mới tươi tắn được, da dẻ hồng hào trông trẻ trung và xinh hơn rất nhiều đấy."
"Cảm ơn chị." Bạch San San cảm kích nói, không ngờ vừa đặt chân đến đây đã gặp được một người chị đối xử tốt với mình như vậy.
Có mấy bác sĩ đi qua đều hỏi Bạch San San là ai nhưng Lý Di Giai đều không nói rõ, chỉ trả lời qua loa rằng cô ta là em gái mình. Bạch San San nghe vậy, tưởng rằng Lý Di Giai mến mình thì đắc chí vô cùng.
Sau đó cả đoàn người lại lên xe, xe đi chưa đầy hai mươi phút đã về đến khu dân cư. Ở đây có rất nhiều hộ dân sinh sống, xung quanh còn có trường học và bệnh viện, thuận tiện hơn dưới nông thôn rất nhiều.
Nhà cửa ở đây không phải nhà cao tầng mà chỉ là một ngôi nhà thấp có một gian nhỏ, không khác nông thôn là mấy ngoại trừ việc những người sinh sống ở đây đều có thân phận đặc biệt.
Điểm khác biệt là ở giữa hai ngôi nhà sẽ có một con ngõ nhỏ rộng khoảng hai mét, đủ để xe ô tô ra vào thuận tiện.
Bạch Lão Tam và Âu Hồng xách hành lý đi về phía cổng viện, Bạch Lão Nhị và Bạch San San đi theo phía sau, Bạch San San cứ nhìn đông ngó tây bằng vẻ vô cùng thích thú.
Hàng xóm của Bạch Lão Tam nghe thấy tiếng xe ô tô thì vội vàng chạy ra xem rồi chào hỏi Bạch Lão Tam: "Lão Tam, đây là anh trai và em gái cậu à?"
"Đẹp trai xinh gái thật đấy!"
"Họ có người yêu chưa?"
"Ngại quá, anh trai và em gái tôi ngồi xe lửa mấy ngày nên cũng hơi mệt rồi, giờ cứ để họ nghỉ ngơi một lát trước đã nhé!". Bạch Lão Tam nói xong thì mở cổng viện cho Bạch Lão Tam và Bạch San San đi vào, sau đó đóng cổng lại.
Bà thím hỏi Bạch Lão Tam và Bạch San San có người yêu chưa bĩu môi ra chiều không vui, thím ta còn đang định giới thiệu con gái của họ hàng mình cho Bạch Lão Tam để làm mai làm mối nhưng ai ngờ bị Bạch Lão Tam từ chối thẳng thừng.