Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 192

Sau đó thím ta bảo cô gái đó đến gặp trực tiếp Bạch Lão Tam để tăng độ nhận diện, ai ngờ Bạch Lão Tam nói thẳng chuyện này cho chồng của cô gái kia biết và yêu cầu anh ta giải quyết dứt điểm chuyện này, nếu không thì đừng trách Bạch Lão Tam không khách khí.

Vì chuyện đó mà cô gái bị Bạch Lão Tam từ chối không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, cô ta đành trở về quê, đồng thời cũng huỷ hoại danh dự của bản thân và chồng mình.

Nhưng dù như thế thì cô ta vẫn muốn dính dáng đến Bạch Lão Tam vì Bạch Lão Tam còn trẻ mà lại có năng lực, sau này địa vị chắc chắn sẽ không thấp.

Bạch Lão Tam vừa đi vừa nói: "Em đã dọn dẹp mọi thứ trong nhà rồi, bây giờ trong nhà đã có đủ mọi thứ, hai người có thể yên tâm ở lại. San San sẽ ở phòng ngủ chính, anh hai và em sẽ ở phòng ngủ phụ nhé. Đợi sau khi anh hai trở về thì em sẽ dọn vào ký túc xá ở."

Bạch Lão Tam mở cửa phòng ngủ chính rồi nói với Bạch San San: "San San, sau này em sẽ ở đây nhé."

"Vâng." Bạch San San gật đầu rồi mang hành lý của mình vào phòng chính. Sau đó cô ta đóng cửa lại, mở hành lý ra rồi bắt đầu thu xếp đồ đạc, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói.

Sau đó Bạch Lão Tam dẫn Bạch Lão Nhị sang phòng ngủ phụ: "Anh hai, khoảng thời gian này anh em mình ngủ chung ở phòng này nhé."

"Ừ, phiền em quá." Bạch Lão Nhị nói mà thoáng ngại, để Lão Tam vì họ mà bận trước bận sau, lại còn phải dọn dẹp nhà cửa đón họ đến, không biết có làm trễ nải công việc của Lão Tam hay không.

"Anh là anh hai của em, chúng mình là người một nhà mà, phiền gì chứ!" Bạch Lão Tam vỗ vai Bạch Lão Nhị: "Anh hai, anh cứ yên tâm ở lại đây nhé, đừng bận tâm gì cả."

"Âu Hồng, phiền cậu đến nhà ăn lấy giúp tôi hai món mặn về đây nhé. Cậu cũng ở lại ăn cơm với anh em tôi đi, đợi tôi nấu cơm một lúc là xong." Bạch Lão Tam lấy tiền ra đưa cho Âu Hồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Âu Hồng không nhận: "Khách sáo vậy làm gì? Anh hai cậu thì cũng là anh hai tôi, em gái cậu thì cũng là em gái tôi, để tôi mời anh hai và em gái ăn một bữa cơm thì có sao đâu hả?"

Nói xong cậu ấy xoay người rời đi.

Bạch Lão Tam cười bất đắc dĩ rồi thu tiền về.

Sau đó cậu ta đi vào nhà bếp, lấy một ít thịt mà anh cả gửi cho mình ra, ngâm vào nước ấm rồi bắt đầu bật bếp nấu cơm. Ở đây người dân đã dùng bếp gas để nấu nướng nên thuận tiện hơn dưới nông thôn rất nhiều.

Mũi ngửi thấy mùi thơm nên Bạch San San không thèm dọn dẹp đồ đạc nữa mà theo mùi hương chạy thẳng đến nhà bếp, thấy hai anh trai đều đang ở đó thì tò mò hỏi: "Anh ba, anh đang làm món gì mà ngon thế?"

"Thịt xào bắp cải, anh cả mới gửi cho." Bạch Lão Tam liếc mắt nhìn Bạch San San: "Đi rửa mặt đi, nhìn bộ dạng hốc hác tiều tuỵ của em kìa. Nếu để người khác nhìn thấy thì chắc sau này người ta chỉ nhớ đến bộ dạng hốc hác này của em thôi đấy. Vậy là sau này dù em có xinh đến đâu thì người ta cũng sẽ giữ mãi ấn tượng về em là một cô gái xấu xí thôi."

Bạch San San sợ hãi kêu lên rồi vội vàng xoay người chạy khỏi nhà bếp.

 

Bạch Lão Nhị hỏi: "Lão Tam, em để San San đến đây thế đã định tìm việc gì cho nó chưa? Chắc không phải em định để nó đến đây để chăm sóc em đâu nhỉ?"

"Chắc chắn không phải rồi, sao em có thể làm trễ nải tương lai của em gái mình bằng cách để con bé qua đây chăm sóc em được chứ?" Bạch Lão Tam buồn cười: "Người ở đây phần lớn xuất thân ở nông thôn giống chúng mình thôi, hầu như mọi người đều không biết chữ, tìm khắp cũng không được mấy người tốt nghiệp Trung học. San San tốt nghiệp cấp ba rồi, con bé còn có bằng tốt nghiệp nữa nên em định để con bé đi làm giáo viên Tiểu học. Làm giáo viên không vất vả lắm, tính chất công việc tương đối sạch sẽ, cũng tiện để sau này kiếm người yêu nữa."

Bạch Lão Nhị nghe đến đó thì nhíu mày: "San San có được không đó?"

"Thì cứ thử trước xem thế nào đã! Nếu không được thì đến xin việc ở nhà ăn bệnh viện cũng được, việc ở đó đơn giản hơn đi dạy học nhiều." Bạch Lão Tam nói. Nếu đã đưa Bạch San San đến đây thì chắc chắn cậu ta sẽ tìm được cho em gái một công việc đàng hoàng để cô ta tự kiếm tiền nuôi sống bản thân chứ không thể đến mức để các anh nuôi sống cả đời được.

Bạch Lão Nhị gật đầu, có Bạch Lão Tam ở đây rồi thì cậu ta cũng không cần lo lắng nhiều.

Đến khi Âu Hồng xách túi đồ ăn quay lại thì Bạch Lão Tam cũng nấu gần xong rồi. Đến lúc ăn cơm, Bạch Lão Tam dặn dò Bạch San San: "San San, em mới đến đây, không quen biết mà cũng không hiểu tính cách người dân ở đây nên nếu có ai giới thiệu bạn trai cho em thì tuyệt đối không được đồng ý nhé, càng không được phép tùy tiện gặp đồng chí nam nào đâu. Phần lớn người dân ở đây đều là người nông thôn như chúng ta, anh không ghét bỏ gì người nông thôn và cũng không phải là không muốn em gả đến đó mà là vì những người này không cùng quê với chúng ta, họ đều đến từ các tỉnh thành khác nhau trên cả nước, cách quê hương của chúng ta rất xa. Nếu em thực sự gả bừa cho một người nào đó thì khả năng cao là sau này sẽ không gặp lại ba anh nữa đâu, em hiểu không?"

Nếu là đồng hương hoặc ở gần thì dĩ nhiên là Bạch Lão Tam sẽ cân nhắc nhưng ở đây không có cậu thanh niên nào cùng quê với ba anh em họ cả, tất cả đều là người ngoại tỉnh, sao Bạch Lão Tam có thể yên lòng để Bạch San San gả đến những nơi xa xôi như vậy được?

Bạch San San gật đầu: "Anh ba, anh yên tâm đi, em sẽ không nhận lời giới thiệu của bất cứ ai đâu."

Vì cô ta cũng không muốn gả cho dân quê, cứ nhìn mấy chị gái trong thôn là hiểu, ngày nào cũng phải ra đồng làm ruộng, lao động còn nhiều hơn đàn ông. Hơn nữa sau khi làm chuyện đồng áng xong họ còn phải làm việc nhà, đàn ông thì khác, chỉ cần lao động bên ngoài là được, thậm chí còn có những người chẳng làm gì, cứ ăn không ngồi rồi giao hết việc cho vợ.

Mình mới không thèm gả cho dân quê!

"San San, nếu có người tặng quà cho em, dù đó là gì thì em tuyệt đối cũng không được nhận nhé. Giây trước em vừa nhận quà, giây sau người ta đã có thể đi báo quan ngay được đấy, ở đây không phải ai cũng là người tốt đâu, nhiều người thấy anh không thuận mắt và muốn hạ bệ anh lắm nên nếu em ở đây thì đừng để người ta nắm được bất cứ điểm yếu gì của nhà mình. Nếu anh phải rời khỏi đây thì em cũng không còn được ở lại nữa đâu, em hiểu chưa?"

Bạch San San vội vàng gật đầu, cô ta còn chưa kịp tận hưởng tháng ngày tốt đẹp ở đây mà, cô ta không muốn rời khỏi đây đâu!

"Mai em sẽ dẫn anh hai và San San lên trấn trên để hai người làm quen với môi trường xung quanh một lát, sau này hai người tự mua đồ cũng thuận tiện hơn. Hơn nữa chỗ này cách biển rất gần, mỗi ngày đều có thuyền đánh cá cập bến, ra bến tàu là có thể mua được hải sản tươi ngon nhất đấy. Đến lúc đó em sẽ dẫn hai người đi làm quen với đường xá một chút, sau đó hai người tự mua hải sản về ăn nhé."

Bạch San San hưng phấn gật đầu, chắc chắn ngoài biển sẽ rất vui, chắc chắn hải sản sẽ rất ngon.

Nghĩ đến bà chị dâu Lý Trình Trình kia vừa không được ngắm biển lại còn không được ăn hải sản là Bạch San San vui vẻ vô cùng. Đợi khi ổn định cuộc sống ở đây rồi, cô ta sẽ gọi điện về khoe cho Lý Trình Trình biết mặt, đừng tưởng gả cho anh cả tôi là đã có thể có một cuộc sống tốt đẹp nhé!

Mình sẽ không để chị ta đắc ý như vậy đâu!

Lúc đang ăn cơm, bên ngoài liên tục vang lên tiếng gõ cửa nhưng Bạch Lão Tam không thèm để ý. Cậu ta thấy mấy người này không được lịch sự cho lắm, rõ ràng là người thân của người ta cần phải nghỉ ngơi sau khi đi đường dài, nếu muốn qua làm quen thì có thể để ngày mai mà.

Sau khi ăn xong, Bạch Lão Tam nói với Bạch Lão Nhị và Bạch San San: "Anh hai, San San, lát nữa ăn cơm xong thì hai người về phòng nghỉ ngơi nhé. Em có việc phải ra ngoài, nếu tối không kịp về thì sáng mai em sẽ về đón hai người, hai người không cần lo lắng nhé. Nhớ là đóng kín cửa, không được cho người lạ vào nhà."

 
Bình Luận (0)
Comment