Bạch San San vội vàng gật đầu: "Anh ba, anh yên tâm đi! Em chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho anh đâu."
Bạch lão tam gật đầu, để bát đũa xuống, lập tức cùng Âu Hồng rời đi.
Sau khi ăn cơm, Bạch lão nhị rửa bát đũa và nồi niêu, Bạch San San thì đi dạo trong sân. Xung quanh tường rào được trồng một vòng cây mà cô ta không biết tên. Trên cây còn có những quả to và xanh mọc lủng lẳng, có cây còn mọc những quả to hơn cả đầu người. Cô ta nhảy lên dùng tay sờ thử, phát hiện quả này cứng như đá, cũng không biết những quả này là gì, có thể ăn được hay không.
Giữa hai cây còn bắc một cây sào tre to, có thể dùng để phơi quần áo.
Trong sân còn có một cái giếng, miệng giếng cao hơn mặt đất vài chục centimet. Miệng giếng được xây bằng xi măng, bên cạnh xây thêm một cái bệ để rửa rau và giặt quần áo. Phía trên giếng là một cái chòi lá che mát, nhờ vậy cho dù trời mưa cũng có thể giặt giũ mà không lo bị ướt quần áo.
Nói chung, Bạch San San rất hài lòng với nơi này.
Bạch lão nhị dọn dẹp xong nhà bếp thì về phòng ngủ. Hai ngày nay cậu ta không được nghỉ ngơi đầy đủ nên rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Lý Di Giai xách một túi xoài vàng ươm, đến trước cửa nhà Bạch lão tam, tràn đầy hy vọng đưa tay gõ cửa.
Bạch San San nghe tiếng gõ cửa thì chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lý Di Giai đứng bên ngoài, vui mừng khôn xiết, hỏi: "Chị Di Giai, sao chị lại đến đây?"
"Anh ba của em không ở nhà à?" Lý Di Giai do dự hỏi thăm.
Bạch San San gật đầu: "Đúng vậy, không có ở nhà. Anh ấy đi ra ngoài làm việc rồi, hiện giờ trong nhà chỉ có em và anh hai."
"San San, có thể cho chị vào được không? Chị muốn trò chuyện với em. Bởi vì chị cũng ít khi gặp được cô gái nào hợp ý nên muốn qua lại với em nhiều hơn." Lý Di Giai đưa tay ra nắm lấy cánh tay Bạch San San, giơ chân muốn bước qua cổng sân.
Bạch San San vội vàng kéo cô ta lại: "Chị Di Giai, thật là ngại quá. Trước khi anh ba ra ngoài đã dặn dò em, anh ấy nói bất kể là ai cũng không được phép vào. Thật là ngại quá, hay là lần sau đợi anh ấy có ở nhà thì chị hẵng đến nhé! Em không dám tự ý mời chị Di Giai vào nhà."
Nếu như để lại thứ gì không nên xuất hiện hãm hại anh ba thì phải làm sao? Trong nhà người lợi hại nhất chính là anh ba. Nếu anh ba có chuyện gì thì cô ta sẽ không còn chỗ dựa nữa.
Anh cả và anh hai đều là những người đàn ông thô kệch vô dụng, không thể trở thành chỗ dựa cho cô ta.
Lý Di Giai thu lại bàn chân định bước vào nhà, cười ngại ngưng, đáp: "Thì ra là vậy, vậy chị không vào nữa. Chị mang cho em một ít xoài và đường đỏ, em nhớ thường xuyên pha một chén nước đường đỏ để uống, con gái uống nhiều nước đường đỏ thì tốt hơn."
Bạch San San vội vàng đưa tay nhận lấy đồ từ tay Lý Di Giai. Cuối cùng cũng đưa cho cô ta rồi, cô ta suýt tưởng Lý Di Giai đổi ý không cho mình nữa chứ. Bạch San San nhìn vào chiếc giỏ lưới đựng những quả xoài màu vàng óng, tò mò hỏi: "Chị Di Giai ơi, đây là xoài hả chị? Em chưa bao giờ nhìn thấy loại trái cây này. Làm thế nào để ăn nó ạ?"
"Loại màu vàng óng này là đã chín rồi, chỉ cần gọt vỏ là có thể ăn được. Chỉ có vỏ và hạt bên trong là không thể ăn." Lý Di Giai chỉ vào cây xoài trong sân và nói: "Cây trong sân nhà anh ba em cũng là cây xoài, nhưng mà quả vẫn chưa chín. Chỉ cần bóp thấy mềm là có thể ăn được, cũng không cần phải đợi đến khi nó chuyển sang màu vàng óng. Có những quả chưa chín hẳn đã rụng, xoài xanh cũng có thể ăn được. Chỉ cần gọt vỏ, cắt miếng, sau đó trộn với muối và ớt bột là có thể ăn được. Người ở vùng này thích ăn kiểu đó."
"Chị Di Giai ơi, cảm ơn chị không chê em chẳng biết gì, lại dạy em nhiều thứ như vậy." Bạch San San nói với vẻ mặt tươi cười.
Lý Di Giai tiếp tục nói: "Loại quả to bên cạnh kia là dừa, nó rất khó khui, đến lúc đó bảo anh ba em khui cho, kẻo làm trầy xước tay."
"Vâng, em biết rồi ạ." Bạch San San ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Cô ta mới đến thành phố phía nam, còn rất nhiều thứ không hiểu, tương lai còn cần Lý Di Giai giúp đỡ!
"Nếu anh ba em đã không có ở nhà, vậy thì chị về đây. Lần sau lại sang tìm em chơi." Bạch Lâm Sơn không ở nhà, Lý Di Giai cũng không muốn vào. Cô ấy và Bạch San San cũng không có nhiều chủ đề chung. Nếu Bạch San San không phải là em gái của Bạch Lâm Sơn, cô ấy cũng sẽ không quan tâm Bạch San San đến vậy.
"Chị Di Giai ơi, chị đi thong thả nhé, đừng đi dưới trời nắng. Nắng ở đây quá chói chang, nóng hơn bên em nhiều." Bạch San San dặn dò.
"San San, cảm ơn em quan tâm chị." Lý Di Giai cười với Bạch San San rồi quay người rời đi.
Vừa tiễn Lý Di Giai đi, Bạch San San liền đóng cửa, xách xoài vào nhà. Cô ta cầm một quả xoài, dùng móng tay lột vỏ, sau đó cắn một miếng thịt quả vàng ươm, chua ngọt, thơm ngon, nhiều nước, thực sự rất ngon.
Bạch San San không nhịn được ăn liền mấy quả.
Quả nhiên buổi tối, Bạch lão tam không về, Bạch lão nhị và Bạch San San tự chăm sóc cho bản thân. Sáng hôm sau, Bạch lão tam mang cháo hải sản về.
Đây là lần đầu tiên Bạch San San được ăn cháo hải sản ngon như vậy. Lúc cô ta nhìn thấy bào ngư và hải sâm bên trong thì cực kỳ kinh ngạc, không ngờ thứ hải sản tanh nồng như vậy lại có thể làm thành món ăn ngon đến vậy.
"Anh ba, cháo hải sản này ngon quá. Em muốn ngày nào cũng ăn cháo hải sản." Bạch San San cười mỉm nói.
"Hôm nay anh sẽ dẫn hai người đi dạo, sau này hai người cứ tự mình đi mua, dù sao bất cứ lúc nào anh cũng có thể rời khỏi nơi này đến chỗ khác công tác." Bạch lão tam hướng về phía Bạch San San gật đầu, lại nhìn về phía Bạch lão nhị: "Anh hai, lát nữa em sẽ dẫn anh gọi điện thoại cho anh cả để báo bình an. Trên đường đi, anh cả nhất định rất lo lắng cho hai người."
Bạch lão nhị gật đầu: "Được."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch San San bĩu môi không vui: "Lãng phí sức lực cho việc đó làm gì? Anh cả có Lý Trình Trình rồi, sao có thể lo lắng cho chúng ta chứ? Rõ ràng anh cả có xe ba bánh, vậy mà lúc chúng ta lên đường lại không đến tiễn."
"Anh cả không tiễn hai người thì trách ai? Rốt cuộc là ai khiến cho mọi chuyện thành ra thế này?" Bạch lão tam liếc nhìn Bạch San San. Bây giờ cậu ta sẽ không còn nuông chiều cô ta như trước nữa. Cậu ta muốn giáo dục cô ta đàng hoàng, cho dù không thể uốn nắn lại thì cũng phải khiến cô ta biết rõ đúng sai, tránh sau này lấy chồng bị người ta chê bai.
Bạch San San còn muốn nói tiếp gì đó, kết quả Bạch lão tam lại đứng dậy rời đi. Một lát sau, Bạch San San và Bạch lão nhị đã ăn xong bữa sáng. Còn Bạch lão tam cũng đã thay xong quần áo, sau đó ba người ra cửa.
Lúc bước ra ngoài không nhìn thấy xe, sắc mặt Bạch San San lập tức sa sầm xuống: "Hả? Hôm nay không đi xe à? Trời nóng thế này lại bắt em đi bộ, chẳng phải muốn phơi c.h.ế.t em à?"
"Em ngẩng đầu nhìn lên trời xem, có thấy mặt trời không? Có thể đừng trợn mắt nói mò nữa được không?" Lúc này Bạch lão tam cũng chẳng khách sáo gì nữa, trực tiếp mắng thẳng, bằng không cô ta sẽ mãi mãi không biết mình sai ở đâu. Ngẩng đầu lên mệt lắm sao? Cô ta thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên một chút, đây là lười biếng đến mức nào?