Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 194

Bạch San San ngẩng đầu nhìn bầu trời, quả thật là mây giăng đen kịt, có vẻ như sắp mưa.

"Em tưởng em là ai? Lần nào cũng có thể mượn được xe được sao? Chẳng lẽ người khác không cần dùng xe à?" Bạch lão tam không thể không dội một gáo nước lạnh cho Bạch San San tỉnh táo lại. Tuy cậu ta có chút thành tựu nhưng người có thành tựu hơn cậu nhiều vô kể, cậu ta có gì đặc biệt?

Cậu ta không phải là người duy nhất, người tài giỏi nhiều như lá mùa thu, cậu ta chỉ là một người bình thường.

Ba người đi bộ hơn bốn mươi phút mới đến hợp tác xã cung ứng ở thị trấn. Nơi đây không tốt như ở quê, hợp tác xã bên này chỉ có một tầng, thậm chí không có cửa hàng bách hóa, cũng không có gì cần mua. Bạch lão tam chỉ dẫn họ đi tham quan hợp tác xã cung ứng, để họ làm quen với môi trường xung quanh, sau này tiện ra ngoài mua đồ.

Bạch lão tam còn dẫn họ đến cửa tiệm bán đồ ăn sáng, chính là cửa tiệm bán cháo hải sản. Sau này khi Bạch San San đi làm có lương, cô ta có thể tự mình đến mua cháo hải sản bất cứ lúc nào mình muốn.

Sau đó, họ đến bưu điện để gọi điện thoại cho Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn đang ở ngoài ruộng hái bí đỏ, bỗng nghe loa phóng thanh gọi anh đi nghe điện thoại. Anh lau tay vào khăn, rồi đến chi bộ thôn để nghe điện thoại.

"Ai vậy?" Bạch Đại Sơn hỏi.

"Anh cả, là em." Giọng nói của Bạch lão nhị truyền đến từ đầu dây bên kia: "Sáng hôm qua bọn em đã đến chỗ lão tam rồi, nghỉ một ngày để điều chỉnh lại, hôm nay gọi điện thoại cho anh."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Ừ, anh biết rồi. Em cứ yên tâm ở đó, anh sẽ cho gà ăn đầy đủ."

Còn đất thì thôi đi, một mình anh không thể lo được cho đất của bốn nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hai ngày nữa em sẽ về. Em không thích nghi được ở đây, nóng quá. Đến giờ vẫn còn nóng như tháng bảy, tháng tám." Bạch lão nhị nói.

Bạch Đại Sơn cũng không nói chuyện phiếm với cậu ta nữa: "Được, em tự quyết định đi nhé. Anh đi làm việc đây."

Bạch lão tam thấy Bạch lão nhị đi ra khỏi bưu điện thì nói: "Vừa nãy em nghe người đi đường nói hôm nay có phiên chợ lớn. Để em dẫn hai người đi chợ xem thử, hẳn là có thể mua được hải sản tươi ngon, Muốn đến bến tàu thì phải đi sớm lắm, hôm nay không kịp nữa rồi. Lúc nào có thời gian em sẽ dẫn hai người đến bến tàu, hải sản ở đó mới đánh bắt về nên sẽ tươi ngon hơn."

Chợ lớn ở đây nằm sau thôn gần nhất với thị trấn, hai bên con đường đất rộng rãi bày đầy các quầy hàng, trái cây, hải sản, đồ đan lát... cái gì cũng có.

Bạch lão tam vỗ vai Bạch lão nhị: "Anh hai, anh dẫn San San đi dạo cho vui. Em đi mua ít hải sản khô gửi về cho anh cả."

Bạch lão nhị gật đầu: "Em đi đi, mua nhiều một chút, anh sẽ trả một nửa tiền. Bình thường anh cả và chị dâu cũng giúp đỡ anh không ít, anh lại chẳng có gì để cảm ơn họ. Vậy thì mua cho họ ít thứ họ chưa từng ăn đi!"

"Được, vậy em sẽ mua nhiều loại một chút." Bạch lão tam cười rồi bước đi, chỉ còn lại Bạch lão nhị và Bạch San San đi chợ phiên.

Bạch San San khó hiểu hỏi: "Anh hai, anh ba đâu rồi? Anh ấy đi đâu vậy?"

 

"Em ba có việc, lát nữa sẽ quay lại tìm chúng ta. Chúng ta cứ từ từ đi dạo là được." Bạch lão nhị kéo cánh tay của Bạch San San, không cho cô ta quay đầu đi tìm Bạch lão tam. Nếu để cô ta biết Bạch lão tam đi mua hải sản cho anh cả, đoán chừng lại ồn ào ầm ĩ.

Hầu như mỗi quầy hàng đều đặt một tấm bảng ghi giá để mọi người không cần phải hỏi giá. Dù sao thì khi đi chợ cũng rất đông người, nếu ai cũng hỏi giá sẽ rất ồn ào.

"Anh hai, em muốn uống quả dừa kia." Nhìn thấy có người bán dừa, Bạch San San cũng không quan tâm đến giá năm hào một quả, trực tiếp lên tiếng gọi món.

Người đàn ông trên tàu hoả kia cho năm trăm tệ tiền bồi thường, chỉ có một mình cô ta chiếm bốn trăm. Thế nhưng cô ta vẫn để cho Bạch lão nhị trả tiền cho mình, bởi vì cô ta biết rõ nếu không dùng tiền của anh trai mình thì sau này cũng sẽ có những cô gái khác dùng.

Giống như anh cả, hiện giờ tất cả số tiền anh kiếm được đều dành cho Lý Trình Trình, không cho người làm em gái là cô ta một xu nào.

"Ông chủ, cho tôi một quả dừa." Bạch lão nhị bất đắc dĩ móc tiền ra.

May là hai ngày nữa cậu ta sẽ về nhà, sau này Bạch San San thế nào cũng không liên quan đến cậu ta nữa. Tốt nhất là cô ta ở đây lấy chồng, cả đời đừng về thôn An Cư nữa, nếu không mọi người chắc chắn sẽ bị cô ta làm cho nhà cửa không yên.

Ông chủ cầm lấy con dao, chặt ngang phần đầu quả dừa, sau đó cắm ống hút làm bằng ống trúc nhỏ vào, đưa cho Bạch lão nhị. Bạch San San lười biếng, ngay cả tay cũng không duỗi, trực tiếp cúi đầu, dùng ống hút hút một ngụm nước dừa, sau đó liền vội vàng ói ra, hỏi: "Đây là cái gì vậy? Sao lại khó uống như thế?"

Bạch lão nhị có hơi kinh ngạc, cũng vội vàng nếm thử một ngụm: "Đâu có, mùi vị này tuy rất nhạt nhưng uống cũng ngon mà!"

Cử chỉ của hai người thân mật cũng khiến cho những người ở nơi này có tư tưởng còn dừng lại trong quá khứ chỉ trỏ. Bạch San San tức giận dậm chân: "Đây là anh ruột của tôi, anh ruột, anh em cùng cha cùng mẹ. Các người suy nghĩ dơ bẩn, nhìn thấy cái gì cũng có thể nghĩ thành thứ bẩn thỉu, anh em ruột không thể ăn chung một thứ đồ ăn à? Không thể cùng đi họp chợ sao?"

Mà những người bị Bạch San San mắng là "thứ suy nghĩ dơ bẩn" tức đến mức sắc mặt xanh lè. Bọn họ sẽ không thừa nhận rằng bọn họ muốn đứng trên điểm cao nhất của đạo đức để chỉ trích người khác. Họ chỉ muốn có cảm giác cao cao tại thượng, nhưng lại bị người ta lột quần trong xuống.

Bạch lão tam đang ở một nơi khác mua hải sản khô. Cậu ta không thể gửi cho anh cả hải sản tươi, chỉ có thể gửi hải sản khô, cá biển khô, tôm biển khô, ốc biển khô, bào ngư khô, sò điệp khô, ngao biển khô, rong biển khô, hải sâm khô. Cậu ta mua mỗi thứ mười cân, tổng cộng mua tám mươi cân. Vì muốn mua đủ một trăm cân, Bạch lão tam lại mua thêm mười cân cá biển khô và tôm biển khô. Sau khi mua xong, Bạch lão tam trực tiếp khiêng đến bưu điện.

Bên này vốn là thôn gần thị trấn nhất, cho nên cậu ta quay lại bưu điện cũng không phiền phức. Bạch lão tam chỉ mất nửa tiếng đi đi về về.

Đợi đến lúc cậu ta quay lại khu chợ, chỉ thấy Bạch San San dùng một tay xách một con cá biển tươi to. Bạch lão tam hỏi: "Mua nhiều thế này làm gì? Bây giờ trời nóng không để dành được, dễ hỏng lắm!"

"Buổi trưa chúng ta ăn nửa con, buổi tối ăn nửa con còn lại, vậy không phải là có thể ăn hết sao? Sao có thể hỏng được?" Bạch San San tự cho rằng mình thông minh lên tiếng.

Một cân cá biển tươi giá một hào tư, hai con cá biển này giá năm hào sáu. Người trả tiền vẫn là Bạch lão nhị, cậu ta nhìn Bạch lão tam cười khổ.

"Đúng lúc sắp đi thăm hiệu trưởng trường tiểu học, vậy thì tặng hai con cá này cho hiệu trưởng đi! Đến nhà người ta mang theo ít quà bình thường không tính là hối lộ, người ta cũng không thể bắt bẻ gì được." Bạch lão tam nói, sau đó lại quay người đi mua thêm một số hải sản và trái cây khác.

Hiện tại là lúc cậu ta cần nhờ vả người ta, đương nhiên phải chuẩn bị quà cáp chu đáo để đi thăm người ta, nếu không thì người ta dựa vào đâu mà cho họ cơ hội làm việc chứ?

Trong khu vực họ ở không biết có bao nhiêu gia đình đang muốn tìm việc làm, cho dù bản thân mình không đủ bằng cấp, thế nhưng nhà nào mà chẳng có vài người thân thích?

 
Bình Luận (0)
Comment