Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 195

Sắp xếp cho thân thích hoặc con cái thân thích một công việc, chẳng phải cả nhà họ sẽ biết ơn mình cả đời hay sao?

Bởi vì lý do này, nhiều người sẵn sàng lo lót cho người thân.

Sau khi mua đồ xong, mọi người xách đồ đến nhà hiệu trưởng trường tiểu học. Đến ngoài cổng, Bạch lão tam đưa tay gõ cửa, cửa rất nhanh được mở ra. Hiệu trưởng mở cửa, nhìn thấy họ, khuôn mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Lâm Sơn, đây là em gái của cháu à? Xinh đẹp thật!" Hiệu trưởng nhìn thấy đồ họ mang theo thì giả vờ trách móc: "Chỉ cần đến người không là được rồi, sao lại mang nhiều đồ thế? Làm vậy cũng khách sáo quá rồi!"

Trước đây, Bạch lão tam đã nói với hiệu trưởng rằng em gái cậu ta là học sinh tốt nghiệp trung học. Học sinh tốt nghiệp trung học thời điểm này là nhân tài hiếm có. Nếu có thể vào trường tiểu học của họ, hiệu trưởng đương nhiên vui mừng, chỉ không biết người ta có coi trọng công việc này hay không.

Dù sao anh trai của người ta cũng là người con rể trong mơ của các ông, các bà và không ít lãnh đạo trong khu vực này. Ai mà không muốn gả con gái cho một người xuất sắc như Bạch Lâm Sơn chứ!

Bạch Lâm Sơn nhìn Bạch San San, Bạch San San vội vàng bước lên, lễ phép chào hỏi: "Xin chào hiệu trưởng, cháu là Bạch San San."

Công việc ở trường rất nhẹ nhàng, còn có kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông. Bạch San San rất coi trọng công việc này. Nếu là công việc khác thì cô ta phải làm việc từ sáng đến tối. Anh trai cô ta có tiền như vậy, tại sao cô ta phải vất vả chứ?

"Ở bên ngoài thì đừng gọi tôi là hiệu trưởng nữa, cứ gọi thím giống như mọi người là được." Hiệu trưởng nhìn Bạch San San, hài lòng gật đầu. Không những học giỏi mà còn xinh đẹp, đây chính là con gái nhà người ta!

Vân Mộng Hạ Vũ

Hiệu trưởng mời họ vào nhà, rót trà cho họ rồi nói: "Lâm Sơn, các cháu mang nhiều đồ quá, nhà thím cũng không ăn hết. Hay là trưa nay ba người ở lại ăn cơm nhé!"

Bạch Lâm Sơn lắc đầu: "Không cần đâu thím, chúng cháu không muốn làm phiền mọi người. Vừa đi chợ về chúng cháu đã ăn rất nhiều, bây giờ bụng vẫn còn no."

Bà ấy hỏi Bạch San San vài câu rồi nói: "Điều kiện của San San rất tốt, thím rất hài lòng với San San. Ngày một tháng sau bảo San San đến trường báo cáo, thím sẽ đích thân phụ trách đào tạo, sau đó học kỳ sau sẽ cho San San giảng dạy độc lập. Những tháng còn lại trong năm nay tính là làm việc thời vụ, mỗi tháng hai mươi đồng. Sau Tết tính là làm việc chính thức, một tháng ba mươi đồng, như vậy được không?"

Bạch Lâm Sơn gật đầu hài lòng: "Thím ơi, vậy San San nhà cháu xin nhờ thím để ý."

Hiệu trưởng gật đầu: "Thím cũng rất thích San San, sau này khi nào cháu đi công tác xa có thể gửi San San cho thím, thím sẽ thay cháu chăm sóc cô ấy thật tốt."

Bạch Lâm Sơn quanh năm suốt tháng ở nơi đóng quân hầu như không có thời gian ở nhà, để một cô em gái xinh đẹp độc thân như vậy ở nhà một mình cũng khá nguy hiểm. Lúc đó không biết có bao nhiêu người sẽ theo dõi Bạch San San, hầu hết đàn ông trong nhà mọi người đều là quân nhân, đương nhiên không dám làm bất cứ điều gì xấu xa vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của chồng mình.

Không dám làm không có nghĩa là không có ai làm. Một số người vì muốn nâng đỡ anh em trong nhà và người thân nghèo khó, rất có thể sẽ có ý đồ với Bạch San San, dù sao đây là cách nhanh nhất để thực hiện bước nhảy vọt về giai cấp.

"Vậy thì làm phiền thím rồi." Có người giúp mình quan tâm, Bạch lão tam cũng yên tâm hơn một chút. Dù cậu ta muốn tìm đối tượng cho Bạch San San cũng không phải là bây giờ. Bây giờ Bạch San San chẳng có gì cả, gia đình có điều kiện sẽ vừa ý cô ta sao?

Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, đợi đến khi cô ta trở nên ưu tú rồi, tự nhiên sẽ tìm được đối tượng xuất sắc.

 

Sau khi rời khỏi nhà hiệu trưởng, Bạch lão tam nói với Bạch San San: "Từ bây giờ đến ngày một tháng sau còn sớm lắm, ngày mai anh sẽ tìm hết sách tiểu học đưa cho em ôn lại kiến thức tiểu học. Khi em lên lớp giảng bài cho học sinh, không được có bất kỳ sai sót nào. Em không được gây ảnh hưởng đến những bông hoa và tương lai của tổ quốc."

Bạch San San bĩu môi không tình nguyện, cô ta chỉ là một giáo viên tiểu học thôi mà, có thể có ảnh hưởng lớn như vậy sao?

Bạch lão tam đưa tay gõ nhẹ lên trán Bạch San San: "Em đừng coi thường chuyện này, bây giờ em có liên quan đến thể diện của anh. Nếu em có chuyện gì không tốt, liên lụy đến anh thì anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, em hiểu không?"

"Ừm, em hiểu rồi." Bạch San San xoa trán, đáp lại một cách yếu ớt.

Về đến nhà, Bạch San San trực tiếp đi lên phòng ngủ, Bạch lão nhị đi vào bếp nấu cơm. Hôm qua, Bạch lão tam đã dạy cậu ta cách sử dụng bếp gas, bây giờ cậu ta đã biết dùng.

Bạch lão tam xách một cái giỏ ra ngoài, hái mỗi loại xoài xanh và dừa trong sân đầy một giỏ. Cậu ta hái trước để trên đường không dễ bị hỏng, đợi đến một hai ngày nữa là có thể ăn được. Chỉ cần trên đường không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thời gian sẽ vừa vặn.

Bạch lão nhị đang nấu cơm, thấy Bạch lão tam tiến vào, bèn nói: "Em ba, ngày mai anh muốn trở về."

"Ngày mai về thì cũng hơi sớm rồi! Hay là ngày kia đi, sáng mai em đi chuẩn bị một số thứ cho anh mang về. Buổi chiều em dẫn hai người ra biển chơi một chuyến, thế nào?" Bạch lão tam hỏi.

Bạch lão nhị gật đầu: "Được, vậy anh sẽ ở lại thêm một ngày."

Cậu ta không muốn ở đây với Bạch San San, lãng phí thời gian của mình không nói, còn lãng phí tiền. Bạch San San có bốn trăm đồng nhưng không dùng một xu nào, mà chỉ dùng tiền của cậu ta. Nếu biết cậu ta theo anh cả và chị dâu kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng phải sẽ muốn tiêu hết tiền của cậu ta mới hài lòng sao?

Nếu đã biết rõ tính cách của Bạch San San, cũng biết cô ta không muốn anh trai mình sống dễ dàng, vậy tại sao cậu ta phải lãng phí tiền của mình cho cô ta? Cho dù muốn cho em gái tiêu tiền, cũng phải đảm bảo cuộc sống của mình trước chứ?

Cũng không phải là lúc nhỏ nữa.

Bây giờ mọi người đều đã lớn, Bạch San San cũng có tâm cơ của riêng mình. Tại sao cậu ta phải vì Bạch San San mà hủy hoại cuộc sống của mình?

Bạch lão nhị không nói với Bạch San San chuyện cậu ta sắp đi. Cậu ta sợ đến lúc đó Bạch San San cố ý khóc lóc không cho cậu ta đi. Cô ta vốn dĩ không tốt với cậu ta, cô ta chỉ cần lợi ích. Nếu cậu ta có chuyện gì, đảm bảo cô ta sẽ trốn nhanh hơn ai hết.

Chiều ngày hôm sau, Bạch lão tam đưa họ đến bờ biển. Đây là lần đầu tiên Bạch San San nhìn thấy biển cả mênh m.ô.n.g xanh thẳm, cô ta vui mừng reo lên và chạy ùa xuống bờ. Gió biển thổi bay mái tóc dài và chiếc váy dài của cô ta. Nếu gạt bỏ tính cách và phẩm chất của Bạch San San sang một bên thì cô ta cũng thực sự là một mỹ nhân thanh tú.

Tất cả mọi người trong nhà họ Bạch đều có ngoại hình ưa nhìn, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp. Chỉ có điều trước đây gia đình quá nghèo nên không ai coi trọng họ.

Khoảng năm năm trước, Bạch lão tam bắt đầu gửi tiền về nhà, sau đó điều kiện gia đình dần dần được cải thiện. Tất nhiên, anh cả và anh hai cũng đóng góp không ít. Bạch lão tam không vì chuyện bản thân gửi tiền về nhà mà tự cho rằng mình là công thần của gia đình.

Nói về công thần thì phải kể đến anh cả. Bạch Đại Sơn ăn xài tiết kiệm, chăm sóc ba đứa em. Đến khi Bạch lão tam nhập ngũ thành công và rời khỏi nhà, anh mới bớt lo lắng phần nào, mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.

 
Bình Luận (0)
Comment