Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 203

"Nhiều nhà trong thôn đều muốn lấy một trăm cân về thử. Nhưng ý họ là lấy hàng trước, đợi bán hết rồi mới trả tiền. Em cũng nói với họ, lần đầu tiên có thể làm vậy nhưng sau này không được làm như thế nữa. Chúng ta phải dựa theo quy tắc kinh doanh, không ai được phép phá hoại quy tắc." Lý Trình Trình ôm hai tay, vênh mặt hếch mũi lên.

Bạch Đại Sơn đưa tay khều nhẹ vào sống mũi Lý Trình Trình: "Vợ anh giỏi quá."

"Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông thôi." Lý Trình Trình vỗ tay đầy phấn khích, hiện giờ cô chỉ cần chờ thím ở miền Nam chuyển hàng cho cô. Nhưng để gom đủ số hàng đó cũng cần thời gian.

Hai ngày sau, bà ấy gọi điện thoại đến thôn An Cư, thông báo xe tải đã khởi hành, dặn cô chú ý thời gian nhận hàng. Lý Trình Trình tính toán thời gian, còn ba ngày nữa mới đến nơi. Vì vậy cô vội vàng bảo Bạch Đại Sơn đi đặt xe bò, xe ngựa, xe ba bánh, chỉ cần có thể đặt được thì đặt, dù sao một trăm hai mươi ngàn cân hàng cũng cần không ít xe để chở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Họ còn sắp xếp Bạch Đại Sơn đi tìm những người đã đặt cọc để họ đến bên ngoài nhà ga chờ đợi. Khi nhận được hàng, họ sẽ trực tiếp giao hàng cho những người này.

Chuyến tàu chở hàng có một lối xuống hàng. Khi xe tải đến nhà ga và dừng lại, mọi người chỉ cần đi đến lối đó để dỡ hàng. Tất cả chủ xe đều lên xe để dỡ hàng vì đây cũng là công việc của họ ngày hôm nay.

Bạch Đại Sơn phụ trách giao hàng và thu tiền cho những người đã đặt cọc, còn Lý Trình Trình phụ trách giao hàng cho người dân thôn An Cư. Hai bên đã vận chuyển gần hai mươi ngàn cân hàng, còn lại khoảng một trăm ngàn cân hàng. Họ để các chủ xe bò, xe ngựa, xe đẩy vận chuyển đến thôn An Cư.

Ngay sau khi chuyển vào sân, Lý Trình Trình đã cất hết vào hang động.

Họ vừa dọn xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Lý Trình Trình đi ra khỏi nhà và thấy Bạch Đại Sơn đã mở cửa. Đó là hai anh trai của Cố Trạch, Cố Văn và Cố Vũ. Lý Trình Trình tiến đến hỏi: "Hai anh cũng đến lấy hàng sao?"

Hẳn là cha của họ không chịu hạ mình để lấy hàng nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền. Rốt cuộc, hầu hết mọi người trong thôn đều lấy hàng từ Lý Trình Trình. Nếu nhà họ vẫn cứ án binh bất động thì sau này họ sẽ không bằng cả những nhà thôn dân bình thường!

Cố Văn và Cố Vũ liên tục gật đầu.

Lý Trình Trình nói: "Vậy hai anh vào đi! Một gói một đồng rưỡi, hai anh muốn lấy bao nhiêu gói thì đưa cho tôi bấy nhiêu tiền."

"Chúng tôi muốn lấy một trăm gói." Người dân trong thôn ít nhất cũng lấy một trăm gói trở lên. Họ không thể thua kém người khác được!

Lý Trình Trình nhận lấy tiền họ đưa, sau đó dẫn họ vào nhà chính: "Một bao tải vừa đủ một trăm gói. Các anh có thể mở ra đếm lại, nếu thiếu, tôi sẽ bù cho các anh."

Cố Văn và Cố Vũ đếm lại, sau khi xác nhận không thiếu thì vác hải sản khô đi, sau đó chạy đi rao bán.

Mặc dù có nhiều người bán buôn nhưng mọi người đều tản ra để bán. Nhiều người bán hết một trăm gói trong ngày, trực tiếp kiếm được năm mươi đồng. Những người nếm được vị ngọt liền trở về thôn tìm Lý Trình Trình lấy hàng rồi chạy đi xa hơn.

Chỉ cần kiếm được tiền, họ không ngại xa cũng không ngại mệt.

Cơ hội hiện giờ rất tốt. Nếu không nắm bắt cơ hội, liệu tương lai có còn cơ hội tốt như vậy hay không thì không thể nói trước được.

 

Một trăm hai mươi ngàn cân hàng, bán sỉ một trăm mười ngàn cân. Giá bán sỉ là một đồng rưỡi một cân, tức là một trăm sáu mươi lăm ngàn đồng. Mười ngàn cân còn lại để bán ở cửa hàng thực phẩm tươi sống, nếu bán hết thì được hai mươi ngàn đồng. Vậy lô hàng này Lý Trình Trình có thể kiếm được gần một trăm chín mươi ngàn.

Ở đời trước, Lý Trình Trình nghe nói nhiều người khởi nghiệp từ thập niên 80, đến đời sau đều trở thành đại gia. Lý Trình Trình tự thấy bản thân hiện tại đã là đại gia rồi, ngày ngày bận rộn kiếm tiền, cô không có thời gian đi hỏi Hạ Vân Lai đã tìm được nhà cho họ hay chưa nữa.

Ngày thứ tư, lô hàng đầu tiên một trăm hai mươi ngàn cân của Lý Trình Trình trừ số chưa bán hết ở cửa hàng thực phẩm tươi sống, còn lại đã bán hết, phần lớn những người lấy hàng của Lý Trình Trình đều đã kiếm được vài trăm đồng.

Có người thậm chí còn giúp người thân bán sỉ, sau đó cùng người thân kiếm tiền. Như vậy cũng tốt, mọi người đều kiếm tiền, vậy thì sẽ tránh được việc sau này có người đỏ mắt đến vay tiền.

Nếu là Lý Trình Trình, cô thà kéo họ hàng cùng kiếm tiền, còn hơn tự mình kiếm tiền rồi lại để họ hàng đến vay. Bởi vì họ hàng không kiếm tiền cũng không trả nổi, tiền đó coi như mất trắng.

Vừa hay lô hàng thứ hai đến vào ngày thứ năm, như vậy hàng trong tay mọi người vừa bán hết thì hàng mới lại đến, hoàn toàn không làm lỡ thời gian bán hàng của mọi người.

Kể từ đó, cứ cách một ngày bà thím lại gửi hàng một lần. Không chỉ có Lý Trình Trình và người dân thôn An Cư kiếm được đầy bồn đầy bát, mà bà ấy cũng kiếm được kha khá tiền công, thậm chí còn mua được một căn nhà, thành lập một xưởng gia công, ra dáng tuyển một vài nhân viên làm việc cho mình!

Có thể nói, Lý Trình Trình cũng đã giúp bà ấy trở thành bà chủ, thành nữ cường nhân.

Đến cuối tháng mười, có nhà ở thôn An Cư đã kiếm được vài nghìn đồng. Kiếm được nhiều tiền như vậy thì phải tiêu thế nào? Đương nhiên là mua xe mua nhà rồi, thời đại này mọi người không mua nổi xe sang và biệt thự nên họ mua xe đạp, xây nhà hai tầng trong thôn.

Bạch lão nhị cũng bắt đầu xây nhà bên cạnh nhà Lý Trình Trình. Cậu ta đã mua được đất từ lâu, chỉ là không muốn để Bạch San San biết cậu ta có tiền nên vẫn luôn chưa xây. Bây giờ vừa khéo cùng mọi người xây nhà hai tầng, sau này có thể yên tâm lấy vợ.

Sự phát triển nhanh chóng của thôn An Cư khiến cha Cố Trạch cũng nở mày nở mặt, những oán hận với Lý Trình Trình và Lăng Nhược Tuyết đã theo nguồn thu nhập liên tục đổ về mà tan biến, sau này ai dám làm hại Lý Trình Trình, ông ta sẽ không để người đó yên.

Có thể nói Lý Trình Trình đã dùng thực lực của mình để đổi lấy sự tôn trọng của tất cả mọi người trong thôn An Cư.

Khi Lý Trình Trình đến huyện để tặng học bổng cho học sinh, cô cũng đã quyên góp năm trăm cân hải sản khô cho nhà ăn của trường để mọi người nếm thử. Những ai thấy ngon về nhà chắc chắn sẽ bảo phụ huynh đi mua hải sản khô, như vậy cũng coi như là chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ.

Dù sao giá bán sỉ năm trăm cân hải sản khô trong lòng Lý Trình Trình còn chưa bằng thu nhập một giờ của cô, thực sự không có gì để so đo tính toán.

Trình Tuyết Dương vẫn luôn không trở về. Bởi vì việc xây dựng bệnh viện là chuyện cực kỳ quan trọng. Bà ấy đương nhiên biết những việc Lý Trình Trình làm, cũng thực sự khâm phục Lý Trình Trình, năng lực của cô quá mạnh, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Quý.

Trình Tuyết Dương cũng gọi điện cho anh trai mình là Trình Tuyết Chí để chia sẻ tin tốt này. Cả hai đều háo hức muốn đến xem giang sơn mà Lý Trình Trình đã gây dựng.

Tuy nhiên, vì tuổi tác của họ đã cao, không thích hợp lặn lội đường xa, nên họ đành phải đợi đến lúc Lý Trình Trình ăn Tết đến thăm bọn họ.

Thế nhưng họ cũng nhờ bà nội ruột của Lý Trình Trình là Trình Tuyết Dương gửi lời chúc của họ đến cô.

 
Bình Luận (0)
Comment