Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 204

Trình Tuyết Dương giúp Lý Trình Trình đăng ký một bộ điện thoại dưới danh nghĩa của nhà họ Quý tốn hơn ba nghìn nhưng sau khi lắp đặt xong thì việc gọi điện thoại tiện hơn rất nhiều, không cần phải chạy đến trụ sở thôn để mượn điện thoại mỗi ngày.

Dù sao hải sản khô cũng phổ biến ở trên thị trấn và huyện lâu như vậy rồi nên Lý Trình Trình sợ mọi người ăn chán không muốn mua nữa, cho nên nhắc nhở mọi người đi lên tỉnh một chuyến, bởi vì lên tỉnh bán giá càng cao hơn.

Cô cũng gọi điện cho bà thím nhờ thím đi thu mua chuối, không cần chín hẳn mà cần chín bảy phần thôi là được, bán mãi hải sản khô chưa chắc đã kiếm được tiền, vì dân cư ở đây chỉ có như thế nên cần dừng lại không bán nữa hoặc đổi chỗ khác để bán hoặc đổi loại mặt hàng khác, trái cây miền nam là lựa chọn rất tốt.

Chuối chín bảy phần trải qua mấy ngày vận chuyển, khi đến bên này thì chín đến tám, chín phần rồi, sau đó để một đến hai ngày là có thể bán được.

Sắp sửa bước vào tháng mười một, nhiệt độ không khí càng ngàng càng thấp, các loại trái cây tất nhiên cũng càng ngày càng ít, trái cây miền nam nếu có thể vận chuyển đến đây thì đương nhiên cũng có thể bán được giá cao.

Giá bán buôn hoa quả cao hơn, một cân là mười hai xu, tổng tất cả chi phí cho một xe chuối lên đến đây khoảng mười năm nghìn tệ, bán sỉ hết đi thì Lý Trình Trình có thể kiếm được khoảng một trăm năm mươi nghìn tệ.

Sau đó chuối, xoài, lê, mía, dừa, đu đủ, khế, mít... các loại trái cây miền nam thay phiên nhau đưa đến bán, chỉ cần các loại trái cây này chín được bảy phần được thu hoạch thì Lý Trình Trình đều mua hết.

Tất cả mọi người trong thôn an cư đều theo Lý Trình Trình kiếm được rất nhiều tiền, mỗi nhà đều mua được xe đạp, chi phí ăn mặc cũng tăng thêm một bước lớn, còn việc xây nhà tầng vì công nhân xây nhà chỉ có từng ấy người thôi nên mọi người đang phải xếp hàng chờ đến lượt được xây nữa!

Lý Trình Trình không vội vã xây nhà bởi vì cô thấy căn nhà của mình có khoảng sân nhỏ vẫn còn rất tốt, bên trong trồng nhiều loại rau dưa và quả dại, năm sau quả dại sẽ kết quả nên cô không muốn phá đi cảnh đẹp như thế.

Đến tháng mười một, mọi người phải đi gặt lúa mùa, mỗi nhà để một người ra ngoài bán hàng, toàn bộ những người còn lại thì đi gặt lúa vì phải nhanh chóng thu hoạch cho xong để còn huy động cả nhà đi bán hàng tiếp.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không trồng lúa bởi vì đất của họ quá thiếu nước, khoai lang đỏ đã được thu hoạch về nhà vào cuối tháng chín đầu tháng mười, bây giờ chỉ còn lứa bí đỏ thứ hai.

Mọi người biết Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không có thóc để nộp lên nên có nhiều người đến đây muốn bán thóc cho hai vợ chồng, Lý Trình Trình không đồng ý ngay vì mọi người còn chưa thu hoạch xong, bây giờ nói những việc đó còn quá sớm.

Bạch lão nhị có thể quản lý đất đai của cả ba người, bình thường thì không sao nhưng khi vào vụ thu hoạch thì cậu ta không thể một mình lo liệu được hết mọi việc, nên dùng tiền thuê người trong thôn hỗ trợ, nhiều người nhiều sức hơn nên cậu ta lại thành người đầu tiên thu hoạch và xử lý xong lúa mùa.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không trồng lúa mùa nên tất nhiên không có rơm rạ để sử dụng, Bạch lão nhị chia cho hai vợ chồng một nửa rơm ra, dù sao bây giờ cậu ta có thể kiếm được tiền, cũng có thể xây được nhà tầng đều do anh cả và chị dâu không chê cậu, dẫn cậu đi theo để kiếm tiền.

Sau khi Bạch Lâm Sơn bị thương thì xin nghỉ phép ở nhà để dưỡng thương, Bạch San San không phải là người chăm sóc được người khác nên cũng không chăm sóc tốt cho Bạch Lâm Sơn được cho nên Bạch Lâm Sơn có người chăm sóc còn khổ hơn so với Bạch Lâm Sơn không có ai chăm sóc nữa.

Đúng lúc Bạch San San phải đi đến trường tiểu học nhận việc, sau này phải đến đó để học thì Bạch Lâm Sơn không có ai chăm sóc, câu ta xin về nhà để dưỡng thương, đi lâu như vậy chưa có dịp về thăm nhà nên về nhà để nghỉ ngơi một thời gian luôn.

Cấp trên để Bạch Lâm Sơn đúng giờ đến bệnh viện địa phương để kiểm tra rồi duyệt cho cậu được về nhà dưỡng thương.

Cho nên khi Bạch San San về tới nhà thì Bạch Lâm Sơn đã ngồi trên tàu hỏa đến huyện Dương Chi rồi.

 

Ngày đầu tiên Bạch San San đến trường học nhận việc cũng không gặp được Chu Hữu Tường mà phải đến ngày hôm sau mới gặp được, khi nhìn thấy Chu Hữu Tường, Bạch San San vẫn còn hơi sợ, dù sao cô ta cũng lừa của năm trăm tệ của người ta, tuy anh ba đã đi tìm người ta để nói chuyện nhưng anh ba cũng không phải hôm nào cũng ở đây, nếu Chu Hữu Tường muốn gây bất lợi gì cho cô cũng rất đơn giản.

Bạch San San từ nhà vệ sinh đi ra nhìn thấy Chu Hữu Tường đứng dựa vào tường ở đấy nên thấy rất khẩn trương, lúc đầu muốn cúi đầu nhanh chóng đi qua nhưng bị Chu Hữu Tường gọi lại.

"Không dám nhìn thẳng vào tôi là vì cô biết rõ cô làm sai có phải không?" Chu Hữu Tường trầm giọng hỏi.

"Tôi không thấy tôi làm sai, tôi chỉ hối hận không đưa bà già ăn xin đấy vào tù, bà ta dám hất nước nóng vào tôi, muốn hủy hoại khuôn mặt của tôi, tôi không nên tha cho bà ta." Vừa nghe anh ta nói rằng mình làm sai, Bạch San San lập tức nổi giận.

Cô ta làm sai ở đâu chứ?

Đáng lẽ cô không nên nhận năm trăm tệ tiền hòa giải, nếu đưa bà già ăn xin đấy vào trong tù, Chu Hữu Tường sẽ bị mất việc vậy thì bây giờ Chu Hữu Tường không thể đứng đây nói chuyện với mình được nữa.

"Chuyện trên tàu hỏa không được nói cho bất kỳ ai biết thì tôi có thể coi những việc này chưa từng xảy ra." Chu Hữu Tường nói xong quay người đi, không nói thêm với Bạch San San câu nào, ở trong mắt của anh ta thì tiền đồ là quan trọng nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch San San thấy anh ta không phải tìm mình để gây sự, cuối cùng cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nói vậy thì anh ta cũng không dám đến tìm mình gây sự, để cho người khác thấy được lại truyền đến tai vợ của anh ta thì phải làm sao? Vợ của anh ta có công việc tốt không nói lại còn mang thai nữa, ai mà ngu đến mức đi chọc tức một cô vợ lợi hại như vậy cơ chứ?

Trải qua mấy ngày tàu xe mệt nhọc, Bạch Lâm Sơn cuối cùng cũng về đến quê hương của mình, cậu ra ga xe lửa gọi một chiếc xe ba bánh chở về thôn An Cư, nhìn thấy thôn An Cư xuất hiện nhà tầng, Bạch Lâm Sơn thấy hơi kinh ngạc, không biết là nhà nào kiếm được nhiều tiền như thế.

Bạch Lâm Sơn đi vào trước cửa nhà mình, lúc đang định mở cửa thì Bạch lão nhị về nhà, lúc Bạch lão nhị nhìn thấy Bạch Lâm Sơn cũng thấy rất kinh ngạc: "Lão tam, sao cậu lại về lúc này? Không phải là lại bị thương đấy chứ?"

"Anh hai, về chuyện công việc em không thể nói được." Bạch Lâm Sơn mỉm cười.

Bạch lão nhị tất nhiên biết mỗi huân chương danh dự của Bạch lão tam đều do bị thương đổi lấy, nhưng thật sự cậu ấy rất đau lòng cho anh em nhà mình. Bạch lão nhị bước đến lấy chìa khóa ra mở cửa: "Vậy lần này được nghỉ ngơi bao lâu?"

Bạch lão tam lắc đầu: "Chắc là mười mấy hai mươi ngày, cũng có thể là một tháng, không cần biết có thể được ở bao nhiêu ngày em cũng cảm thấy đủ rồi."

"Một mình San San ở chỗ kia có ổn không?" Bạch lão nhị quan tâm hỏi.

Bạch lão tam gật đầu: "Trước khi em đi đã nhờ vài người chăm sóc nó rồi, chỉ cần nó đừng tự đi gây sự thì sẽ không có việc gì hết."

Bạch San San thật sự bị họ nuông chiều sinh hư, tốt nhất ở bên kia mài giũa lại tính cách nếu không về sau mọi người ai cũng không sống tốt được.

"Bây giờ anh đang xây nhà tầng ở cạnh nhà anh cả, em có muốn nhân dịp lần này được nghỉ cũng xây nhà tầng luôn không? Nếu không đủ tiền anh có thể cho em mượn." Bạch lão nhị nói.

Bình Luận (0)
Comment