"Ở chỗ chị đúng là có một công nhân rất được đấy, nhưng mà hơi béo một chút, bây giờ thì gầy xuống còn khoảng một trăm cân, hiện tại cô ấy đang đi làm còn sẽ từ từ gầy nữa, qua thêm một năm nữa chắc cũng khoảng bảy mươi lăm cân, lâu dần là có thể về được trọng lượng của người bình thường. Nhưng người béo mà mang thai thì tỉ lệ nguy hiểm sẽ cao hơn cho nên nếu muốn sinh em bé thì chỉ sợ phải thêm hai năm nữa, chờ cho cô ấy gầy hẳn còn khoảng sáu mươi đến sáu mươi năm cân là tốt nhất, nhưng nhân phẩm của cô ấy chắc chắn không có vấn đề, hơn nữa người trong nhà cũng rất tốt." Lý Trình Trình nói: "Nếu em không ngại cô ấy béo thì để chị giúp em hỏi cô ấy xem, xem có muốn gặp mặt làm quen với em không."
"Chỉ cần là người tốt là được, hơn nữa không phải người ta hay nói vợ béo mới có phúc hay sao!" Bạch lão tam vỗ vai Bạch lão nhị, vợ hiền bớt gây rắc rối cho chồng, lấy vợ tất nhiên muốn lấy vợ hiền.
Bạch lão nhị gật đầu: "Em ba nói rất đúng."
Lý Trình Trình mỉm cười: "Được, vậy để chị có thời gian thì hỏi cô ấy xem."
Khi hàng hải sản khô của Lý Trình Trình đến, Bạch lão tam chính thức thấy sự kiện lớn như vậy, chỉ nhìn thấy bên ngoài cửa nhà Bạch Đại Sơn xếp một hàng rất dài, mà bên cạnh hàng là xe đạp, xe ba bánh, xe bò thậm chí còn có cả xe la đến đây để nhập hàng.
Bây giờ không chỉ người trong thôn An Cư đến đây lấy hàng, có rất nhiều người bên ngoài thôn cũng đến đây nhập hàng, tất nhiên những người ngoài thôn đó đều là người thân do người trong thôn An Cư giới thiệu đến, bây giờ mọi người có tiền cùng nhau kiếm.
Lý Trình Trình cũng không để ý người đến lấy hàng là ai, dù sao chỉ cần hàng hóa trong tay cô đưa ra ngoài là được rồi.
Lúc này trường trung học kỹ thuật đã đến thời gian nghỉ đông, Lăng Nhược Tuyết một bên thu dọn hành lý, một bên nói với Lương Dư Âm và Trình Nhã: "Lương Dư Âm, Trình Nhã, hai người có muốn cùng tôi về thôn An Cư không? Tôi muốn về hỏi Lý Trình Trình xem có dự án nào có thể kiếm được tiền không."
Lương Dư Âm hơi kích động: "Lăng Nhược Tuyết, tôi thật sự có thể đi cùng cô về thôn An Cư à? Tôi đến đó có tiện không?"
Lăng Nhược Tuyết gật đầu: "Tôi ở một mình một phòng, các cô có thể cùng ở với tôi."
"Không cần, bà cô ba của tôi ở đấy." Trình Nhã nhàn nhạt nói.
"Là bà Trình Tuyết Dương à?" Lăng Như Tuyết tò mò hỏi.
Trình Nhã gật đầu, cũng không nói nhiều nữa mà bắt đầu sửa sang lại hành lý của mình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lăng Nhược Tuyết giục Lương Dư Âm: "Lương Dư Âm cô thu dọn hành lý nhanh lên, chúng ta ngồi xe sớm một chút thì cũng có thể sớm một chút về đến nhà."
Lương Dư Âm gật đầu rồi nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc.
Một giờ sau, ba người ngồi trên xe buýt nhỏ trở về thị trấn, trong tay áo mỗi người đều giấu một chiếc nỏ đơn giản, nếu gặp phải tên côn đồ nào thì dùng nó để b.ắ.n hắn là được, đây là mẹ của Lăng Nhược Tuyết tìm thợ mộc chế tạo ra, tuy đơn giản cũng không có tính ứng dụng cao nhưng con gái dùng để kéo dài thời gian để cho mình chạy trốn thì không thành vấn đề.
Khi đến bến xe thị trấn Thần Quang, Lăng Nhược Tuyết còn đang suy nghĩ ba người đi về thôn như thế nào, không nghĩ đến vừa xuống xe đã nhìn thấy đối diện nhà ga có xe ba bánh và xe bò ngay dưới thân tán cây, chắc hẳn những người này đều đang chờ chở người.
Lăng Nhược Tuyết gọi xe ba bánh đưa các cô về thẳng thôn An Cư.
Vừa đến cổng thôn An Cư, cách khoảng trăm mét là có thể nhìn thấy những ngôi nhà tầng sừng sững trong thôn, Trình Nhã hơi kinh ngạc, không nghĩ đến một thôn quê nghèo khó mà có thể xây được nhà tầng.
Là cô có hiểu biết quá ít về nông thôn chăng?
"Lăng Nhược Tuyết, công trường trong này ở hướng nào?" Trình Nhã hỏi.
Bà cô ba ở đây theo dõi tiến độ xây dựng của bệnh viện vẫn luôn không quay về thành phố Thượng Hòa, bây giờ mình đến đây ở cùng bà cô ba, chờ đến khi nào ăn tết thì cùng bà cô ba quay về thành phố Thượng Hòa luôn.
Lăng Nhược Tuyết chỉ tay về một hướng: "Ở bên kia, trước tiên tôi đưa cô đi để nhớ được đường về nhà tôi, vậy thì sau này cô đến tìm chúng tôi sẽ dễ hơn."
Xe ba bánh chở các cô đến đường trong thôn rồi quay đi, sau đó ba cô gái xách theo hành lý đi vào trong, dù sao Lăng Nhược Tuyết cũng là học sinh trung cấp kỹ thuật duy nhất đi ra từ thôn An Cư trong nhiều năm như vậy, hiện tại cô dẫn theo hai cô gái nữa về đây ai cũng đoán được hai cô gái này chắc là bạn học của cô, cũng là sinh viên đại học.
Nếu có thể cưới một học sinh trung cấp kỹ thuật về nhà thì nở mày nở mặt biết bao!
Một số nhà có nam thanh niên chưa lập gia đình đang có tâm tư muốn thử mà lại không nghĩ xem bọn họ có xứng hay không.
Lăng Nhược Tuyết dẫn theo Lương Dư Âm và Trình Nhã về nhà, để hành lý của mình và Lương Dư Âm xuống rồi đưa Trình Nhã đến công trường đang thi công bệnh viện, Trình Nhã nhìn thấy Trình Tuyết Dương thì vui vẻ gọi to: "Bà cô ba."
"Tiểu Nhã, sao cháu lại đến đây?" Trình Tuyết Dương nhìn thấy Trình Nhã đến đây thì rất kích động, bà đến thôn An Cư trông coi hai công trình này, không có ai đến đây tìm bà, chỉ có Lý Trình Trình vốn dĩ sinh sống ở thôn An Cư này.
Không ngờ đến cháu gái của anh họ cũng sẽ đến đây tìm bà.
"Bà cô ba, cháu đi cùng với bạn học đến đây chơi, cháu muốn chờ bà hết bận ở đây thì cùng bà về nhà luôn." Trình Nhã nói, nhìn thấy một bà cụ ở công trường đang tự mình làm việc, cô cảm thấy hơi đau lòng.
Tuổi đã lớn như thế rồi, đáng lẽ nên ở nhà nghỉ ngơi mà giờ lại ở công trường làm việc vất vả.
"Bà cô ba, đây là hai bạn học của cháu, Lăng Nhược Tuyết cũng là người trong thôn An Cư, còn đây là Lương Dư Âm ở chỗ khác." Trình Nhã giới thiệu hai cô với bà của mình.
Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm vội vàng mỉm cười chào hỏi: "Cháu chào bà cô ba."
"Chào các cháu, các cháu đều là những đứa trẻ rất ngoan." Trình Tuyết Dương mỉm cười hiền lành.
Đưa Trình Nhã đến chỗ Trình Tuyết Dương an toàn thì coi như nhiệm vụ của Lăng Nhược Tuyết đã hoàn thành, cô vội vàng dẫn Lương Dư Âm đi tìm Lý Trình Trình, đi đến trước cửa nhà Lý Trình Trình, Lăng Nhược Tuyết giơ tay gõ cửa, nhìn thấy người mở cửa là Lý Hiểu Đồng, Lăng Nhược Tuyết hỏi: "Hiểu Đồng à, chị Trình Trình của em có ở nhà không?"
Lý Hiểu Đồng gật đầu: "Có nhà."
"Ai thế?" Lý Trình Trình từ trong nhà đi ra, nhìn thấy là Lăng Nhược Tuyết và Lương Dư Âm thì ngạc nhiên hỏi: "Sao hai người lại đến đây? Đang được nghỉ đông à?"
Lăng Nhược Tuyết gật đầu: "Đúng rồi, chúng tôi đang được nghỉ đông, tôi muốn đến hỏi cô xem ở chỗ cô có dự án nào có thể kiếm được tiền không?"
"Có đó, bán hải sản khô, giá bán sỉ là một đồng rưỡi một cân, có thể bán với giá hai đồng thì một cân kiếm được năm xu, nếu một ngày bán hết một bao to là có thể kiếm được năm mươi đồng." Lý Trình Trình nói.
"Vậy tôi có thể lấy sỉ được không?" Lăng Nhược Tuyết kích động nói, cô có kinh nghiệm đi bán kem que rồi thì nhất định có thể ra ngoài bán hải sản khô được.
Lý Trình Trình gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, một bao một trăm năm mươi đồng, tốt nhất là cô nên đi xe đạp đến đây, bây giờ có rất nhiều người cũng bán hải sản khô cho nên hai người phải đi xa một chút, xung quanh đây chắc chắn là không có người mua nữa bởi vì mọi người đều mua được chỗ người khác bán rồi."
"Tôi biết rồi, bây giờ tôi về nhà lấy xe đạp đến đây, Dư Âm ở đây chơi một lát nhé, tôi sẽ quay lại nhanh thôi." Lăng Nhược Tuyết để Lương Dư Âm ở lại chỗ Lý Trình Trình, còn mình thì vội vàng chạy về nhà.