Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 216

"Vợ ơi, em hãy nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện gì thì cứ nói với anh." Bạch Đại Sơn đỡ Lý Trình Trình đến ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ.

Phía sau có một cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào, khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Lý Trình Trình cười nói: "Lúc này mới hai tháng tuổi, anh không cần cẩn thận như vậy, đợi khi nào đến ba tháng cuối cùng bụng em lớn không làm được gì thì lúc đó anh lại lo lắng cũng không muộn."

"Không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Ba tháng đầu tiên phải cẩn thận, hiện tại mới có hai tháng, anh căng thẳng không phải là bình thường sao?" Bạch Đại Sơn kéo cô vào trong lòng anh rồi cứ như vậy mà ôm.

Trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn ở tuổi hai mươi tám, cũng không nghĩ rằng mình sẽ nuôi một đứa trẻ ở tuổi ba mươi. Đối với anh, tất cả những điều này giống như một giấc mơ đẹp. Sợ rằng khi tỉnh dậy sau giấc mơ, mọi thứ sẽ tan vỡ.

"Vợ ơi, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời này của anh, cho anh biết rằng thì ra đời người còn có thể sống hạnh phúc như vậy."

Lý Trình Trình dựa vào trong n.g.ự.c anh, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, cười nói: "Em cũng từng nghĩ hôn nhân là một điều rất đáng sợ, nhưng anh đã dùng hành động thiết thực của mình cho em biết hôn nhân cũng có thể là một điều rất tốt đẹp."

Nói thật, kiếp trước cô đọc nhiều tin tức như vậy, đối với yêu đương và kết hôn tồn tại kỳ vọng nhưng lại nhiều sợ hãi hơn, Bạch Đại Sơn dùng hành động thiết thực nói với cô rằng hôn nhân thực ra cũng rất tốt đẹp.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lý Trình Trình vội vàng rời khỏi vòng tay Bạch Đại Sơn nói: "Mời vào!"

Là bảo mẫu nhà nhà họ Quý mang trái cây và đồ ăn nhẹ tới, bà đặt đồ lên trên chiếc bàn nhỏ phía trước ghế sofa, bà ấy nói với Lý Trình Trình: "Cô Trình Trình, cậu Đại Sơn, nếu hai người cần gì thì cứ nói với tôi."

"Được rồi, chúng tôi đã biết, cô đã vất vả rồi." Trình Trình lễ phép gật đầu.

Trong công việc không có phân biệt cao thấp, cũng không có phân cấp con người, Lý Trình Trình sẽ không coi thường bất cứ ai dựa vào năng lực của mình kiếm tiền, vì vậy cô phải có phép lịch sự thích hợp với bà ấy.

Sau khi bảo mẫu đi ra ngoài, Lý Trình Trình lấy một quả cam vàng, không muốn nước ép làm ố móng tay nên đưa quả cam cho Bạch Đại Sơn: "Bây giờ em có việc muốn anh làm, đến đây đi!"

Bạch Đại Sơn đưa tay ra, cầm lấy quả cam, nhanh chóng lột vỏ, chia thành từng múi. Sau đó đút cho Lý Trình Trình một múi cam, anh không ngừng nhìn chằm chằm vào miệng Lý Trình Trình, như thể nhìn nhiều mọc ra một bông hoa: "Ăn ngon không?"

Lý Trình Trình gật đầu,"Khá ngọt á, không chua."

Lý Trình Trình cũng kinh doanh trái cây. Mặc dù có nhiều loại trái cây, nhưng không có cam và táo. Có rất nhiều nơi trồng táo và quýt trong nước nhưng nơi cung cấp cho cô lại không có hai loại trái cây này.

Bây giờ cô đang mang thai, mấy tháng tới cô cũng không thể ra ngoài, chỉ có thể đợi đến khi đứa bé chào đời rồi mới tìm nhà cung cấp quýt. Nếu cô có thể có đầy đủ các loại trái cây thì sẽ thật tuyệt.

Buổi trưa ăn xong, Lý Trình Trình cũng định đi dạo phố ngã tư gần đó mua sắm, mua thêm ít thứ tốt, thành phố Thượng Hoà là một thành phố lớn, đồ đạc ở đây chắc chắn tốt hơn đồ đạc ở quê nhà.

Lý Trình Trình nắm lấy tay Lý Hiểu Đồng. Vừa ra khỏi cổng sân thì suýt đụng phải một cô gái đang hùng hổ xông đến. Lý Trình Trình sợ đến mức lùi lại về sau, nếu bị xô ngã thì sẽ rất nguy hiểm.

 

Cô muốn bảo vệ cơ thể mình cho tốt, sống thêm vài chục năm nữa!

"Chị Trình Trình, chị không sao chứ?" Lý Hiểu Đồng lo lắng hỏi.

Lý Trình Trình lắc đầu: "Không sao, đi thôi!"

Mới vừa nhấc chân định rời đi, cánh tay của Lý Trình Trình đã bị ai đó nắm lấy, Lý Trình Trình nghi hoặc nhìn sang, nhìn thấy cô gái hùng hổ đó đưa tay nắm lấy tay cô. Lý Trình Trình khó hiểu, hỏi: "Người đẹp này, cô đang định làm gì vậy?"

"Cô là ai? Làm thế nào mà cô lại đi ra từ cửa nhà họ Quý?" Đôi mắt cô gái giống như máy quét, quét qua toàn bộ Lý Trình Trình từ đầu đến chân nhiều lần.

Lý Trình Trình khó chịu hất tay cô gái ra: "Cô, cái người này buồn cười nhỉ? Tôi là ai, tại sao tôi lại bước ra khỏi cửa nhà Quý thì có liên quan gì quái gì đến cô không? Thích quản chuyện như vậy, nhà cô ở bờ biển sao?"

"Thẩm Thính Vân, cô đang làm gì vậy?" Quý Vinh đi tới, nhìn thấy Thẩm Thính Vân kéo tay Lý Trình Trình thì không vui nói.

Thẩm Thính Vân lập tức buông tay Lý Trình Trình, mỉm cười với Quý Vinh nói: "Đây là vì em chưa từng gặp cô ấy bao giờ sao? Cho nên em muốn biết cô ấy là ai. Cô ấy có phải là họ hàng nhà anh không? Tại sao em chưa từng gặp cô ấy trước đó?"

"Người nhà họ Quý của chúng tôi có liên quan gì đến cô? Đừng cứ xen vào việc của người khác." Quý Vinh xem thường cô ta, rồi nói với Lý Trình Trình: "Trình Trình, đi thôi, đúng lúc anh đang rảnh. Anh sẽ đưa các em đi mua sắm nhé."

Lý Trình Trình gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh Vinh."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Thính Vân nghe Lý Trình Trình gọi Quý Vinh 'Anh Vinh' lập tức tức giận: "Cô là ai? Ai cho phép cô gọi Quý Vinh là anh? Cô, một người phụ nữ sao có thể vô liêm sỉ như vậy? Nhìn thấy ai cũng xưng anh, tiếng dài tiếng ngắn, cô muốn làm phượng hoàng bay lên cành cao vậy sao?"

"Thẩm Thính Vân, trước của nhà họ Quý chúng ta mà cô hô to gọi nhỏ cái gì? Đợi chút nữa, tôi đi tìm bố mẹ cô và hỏi họ xem nhà họ Thẩm các người dạy dỗ ra người như thế này à?" Trình Tuyết Dương khi nghe được điều này đã vô cùng tức giận.

Thật là một con ch.ó điên, dám cắn cháu gái của bà, cô ta thực sự cho rằng bà Trình Tuyết Dương là người ăn chay sao?

Thẩm Thính Vân nhìn thấy Trình Tuyết Dương như vậy bảo vệ một nữ nhân lạ mặt như vậy, nhất thời không tức giận được, mở miệng định nói gì đó, nhưng Trình Tuyết Dương lại nói trước: "Thẩm Thính Vân, đừng tưởng rằng tôi không biết cô có ý đồ gì. Hôm nay tôi có lòng tốt nói cho cô biết một lần, một người phụ nữ không có phẩm chất và không có lương tâm như cô sẽ không bao giờ được bước vào nhà họ Quý của chúng tôi. Nếu Quý Vinh dám ở bên cô, nhà họ Quý của chúng tôi sẽ cho nó dọn sạch đồ đạc rồi ra khỏi nhà mà không đưa một xu. Ngày mai tôi đi đăng báo làm rõ chuyện này, cô có tin hay không?"

Nếu một người phụ nữ như vậy mà trở thành cháu dâu lớn nhất của nhà họ Quý, khi đó toàn bộ nhà họ Quý sẽ bị diệt vong.

Người phụ nữ này không những không thể gánh vác trách nhiệm làm vợ cả mà tính cách lại còn không đủ tốt, hoàn toàn là một thảm họa.

"Bà nội, Thẩm Thính Vân và con không quen nhau." Quý Vinh vội vàng bày tỏ quan điểm của mình, Thẩm Thính Vân ở đối diện nhà bọn họ, anh ấy làm sao có thể không biết Thẩm Thính Vân là ai?

Cô ta từ nhỏ đã là một kẻ vô lại, bởi vì trong nhà có người là giám đốc nhà máy, nên cô ta càng độc đoán và kiêu ngạo. Anh ấy bị mù mới có thể yêu Thẩm Thính Vân.

Mặc dù sắp bước sang tuổi hai mươi ba nhưng anh cảm thấy mình vẫn còn khá trẻ nên không hề lo lắng về vấn đề này.

"Bà hy vọng cháu nói được làm được." Trình Tuyết Dương quay lại liếc nhìn Quý Vinh, sau đó nắm lấy cánh tay của Lý Trình Trình và nói: "Trình Trình, chúng ta đi thôi!"

 
Bình Luận (0)
Comment