Buổi sáng bà sắp xếp cho Bạch Đại Sơn với cấp dưới của bà đi học lái xe. Dù sao hiện tại Lý Trình Trình đang mang thai, học lái xe xong, sau này anh sẽ tự mình mua một chiếc ô tô, đi đâu cũng sẽ dễ dàng hơn. Cho nên lúc này Bạch Đại Sơn không có ở nhà họ Quý.
Đi được một đoạn, Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Bà nội Bằng Bằng, cái cô gì vừa nãy tên là Thẩm Thính Vân, là ai vậy? Mọi người quen cô ấy sao?"
"Nhà ở chếch phía đối diện nhà họ Quý chúng ta. Ông nội của cô ta từng là quản đốc nhà máy thực phẩm, hiện tại cha cô ta cũng là chủ nhiệm của nhà máy đó. Cô ta từ nhỏ đã kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Lại còn rất ngang ngược, thô bạo, bắt nạt những đứa có gia cảnh không tốt bằng nó." Trình Tuyết Dương cau mày, một cô gái như vậy dây dưa với Quý Vinh nhà bọn họ thì sau này Quý Vinh nhất định sẽ khó lấy được vợ.
"Cô ta thích anh trai Quý Vinh phải không?" Nếu dựa theo kịch bản thường thấy ở tiểu thuyết võ lâm, Thẩm Thính Vân hẳn là thích Quý Vinh, nhưng đây là thế giới cuộc sống bình thường nên không thể kết luận trực tiếp được.
Trình Tuyết Dương bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, bắt đầu đi theo Quý Vinh từ năm năm trước."
Tính tuổi một chút, năm năm trước, Quý Vinh mới mười bảy tuổi, với dung mạo tuấn mỹ, gia thế thượng lưu, Quý Vinh là đối tượng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nên việc Thẩm Thính Vân thích Quý Vinh là điều dễ hiểu.
Dù sao thì cô gái nào mà lại không mơ mộng?
Cô gái nào mà lại không thích trai đẹp?
Nhưng Thẩm Thính Vân có lẽ không thực sự yêu Quý Vinh, cho dù có yêu, loại phụ nữ ích kỷ như vậy vẫn khiến người khác cảm thấy khá đáng sợ. Hơn nữa nếu sau này Quý Vinh thực sự kết hôn và sinh con, Thẩm Thính Vân rất có thể sẽ làm đủ mọi thủ đoạn như Hà Uyển Xuân để phá hoại gia đình Quý Vinh, hãm hại vợ con của Quý Vinh.
Nghĩ đến rất nhiều tiểu thuyết cổ đại đã đọc, Lý Trình Trình nói: "Bà nội Bằng Bằng, người ta đều nói con trai theo đuổi khó như lên núi, con gái theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay. Sợ đến một ngày nào đó, anh Quý Vinh đột nhiên nhìn Thẩm Thính Vân đó với cặp mắt khác xưa. Để tránh chuyện như vậy, tránh cho nhà họ Quý bị diệt vong, con nghĩ bà nội Bằng Bằng có thể sắp xếp cho anh trai Quý Vinh đi đến thành phố khác phát triển, bây giờ không phải có rất nhiều nhà xưởng quốc doanh đang cần người tiếp nhận sao? Có thể mua một nhà máy cho anh trai, xong để anh ấy tự mình kinh doanh, hoặc trực tiếp đến đặc khu phía Nam để mua đất và xây dựng nhà máy..."
Thời điểm này kiếm tiền rất dễ. Dù chỉ mua một mảnh đất và không làm gì nhưng qua vài năm nữa sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền, đặc biệt là ở các đặc khu phía Nam. Đây là lúc khuyến khích mạnh mẽ mọi người kiến thiết, cổ vũ đầu tư bên ngoài.
Bản thân Trình Tuyết Dương cũng đã phải trải qua, không muốn chuyện của mình lại xảy ra với Quý Vinh nên gật đầu nói: "Bà sẽ cân nhắc đề nghị của con, trước đó bà sẽ sắp xếp người đi khảo sát một vòng xem như thế nào. Để xem làm gì thì tốt hơn."
Bà và Quý Hạc Minh có tổng cộng bảy đứa cháu, nhất định phải sắp xếp cho cả bảy người chứ không chỉ riêng Quý Vinh, nếu làm vậy thì quá bất công.
Một lúc sau, Trình Tuyết Dương mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Trình Trình, con thông minh hơn mấy đứa kia. Nếu không thì để Quý Vinh về cùng với con, để nó theo con đi làm việc. Dù sao thì chúng ta đều đã già rồi, so mắt nhìn với suy nghĩ đều không bằng các con bây giờ."
"Cho anh ấy đi theo con cũng được thôi. Chẳng qua bây giờ con đang mang thai cho nên sang năm con không có ý định làm nữa. Mà nếu làm thì còn phải đợi một trăm ngày sau khi bé con ra đời, có thể rời tay mẹ mới tính làm được. Nếu anh Quý Vinh theo con sớm như vậy, chẳng phải lãng phí thời gian của anh Quý Vinh rồi sao?" Lý Trình Trình giải thích.
Trình Tuyết Dương nghe được lời này, trong lòng cũng cho là đúng, Lý Trình Trình hiện tại đang mang thai, năm sau con bé nhất định không thể đi xa, đi xa cũng không an toàn. Cho dù có kế hoạch gì, cô cũng chỉ có thể đợi cho đến khi đứa trẻ được sinh ra rồi mới bàn tiếp được.
"Bà nội Bằng Bằng, bây giờ con đang có một kế hoạch. Bà có muốn nghe không?" Lý Trình Trình nghĩ đến việc kinh doanh hải sản khô và hoa quả khô của mình, nhu cầu của thị trường này rất lớn. Lý Trình Trình cũng không để ý đến việc chia cho Quý Vinh một miếng bánh này, ai bảo Quý Vinh là anh trai ruột của cô!
Trình Tuyết Dương nhướng mày, tràn đầy mong đợi hỏi: "Kế hoạch là gì?"
"Chúng con bây giờ đang kinh doanh hải sản. Hiện tại mới chỉ mở cửa hàng ở thành phố Vũ Thư và thành phố Tử Hương. Nhưng trên toàn bộ Hoa quốc có rất nhiều thành phố không ở gần biển, nói cách khác thị trường buôn bán hải sản đang rất rộng mở, đi đâu cũng dễ dàng kinh doanh hải sản. Anh Quý Vinh có thể tìm một thành phố có xe lửa vận chuyển hàng hóa, xây dựng một nhà kho lớn để chuyên về kinh doanh bán buôn hải sản và hoa quả."
Trình Tuyết Dương trầm ngâm gật đầu: "Cái này bà cũng không hiểu rõ lắm. Đợi đến khi về nhà, có thể nói chuyện này với Quý Vinh. Dù đi đâu hay làm gì cũng đều tốt, nhưng cái chính là đừng để Thẩm Thính Vân tiếp xúc với Quý Vinh nhà chúng ta, nếu không cả đời Quý Vinh cũng sẽ không sống tốt được."
Hà Uyển Xuân và Lý Minh Sơn đã lấy đi cháu gái nhỏ của bà và khiến cho bà ấy nuôi một đứa cháu gái giả trong mười tám năm. Nhưng cháu gái giả lại còn muốn đứa cháu trai ruột của bà biến mất. Hàng loạt những chuyện không tốt thế này, không phải là do Hà Uyển Xuân không muốn bà được sống tốt nên mới làm ra sao?
Nếu Thẩm Thính Vân là Hà Uyển Xuân thứ hai, thì cuộc đời của Quý Vinh sao có thể hạnh phúc được?
Lý Trình Trình nắm lấy cánh tay Trình Tuyết Dương đi về phía trước: "Bà nội Bằng Bằng, anh Quý Vinh là anh trai của con, con nhất định sẽ cho anh ấy lời khuyên, giúp anh ấy càng ngày càng tốt lên."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người đi dạo một vòng quanh hợp tác xã cung ứng, rồi đi qua tòa bách hóa, mua được không ít đồ. Sau đó Trình Tuyết Dương trực tiếp nhờ chủ nhiệm ở đó sắp xếp người giúp bà chuyển đồ đến nhà họ Quý. Khi trở lại nhà họ Quý, Bạch Đại Sơn đã quay lại, đang ngồi trong phòng tiếp khách uống trà với Quý Hạc Minh.
"Anh học thế nào rồi?" Lý Trình Trình chào cho ông nội Quý trước, sau đó ngồi cạnh Bạch Đại Sơn tò mò hỏi.
Bạch Đại Sơn gật đầu: "Cũng được. Trình Trình, em có muốn mua xe không?"
Trước mặt những người lớn tuổi, Bạch Đại Sơn vẫn rất có chừng mực, anh không gọi cô là "vợ" mà gọi cô bằng biệt danh.
Lý Trình Trình nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Không, em không muốn mua ô tô. Hiện tại xe có giá hơn hai mươi vạn hoặc hơn ba mươi vạn tệ, chạy vài năm sẽ hỏng. Thà mua một miếng đất trên hai mươi vạn tệ hoặc hơn ba mươi vạn tệ để cho thuê thì là tiền kiếm ra tiền, nhưng ô tô thì khác, ô tô không thể kiếm tiền, nó chỉ có thể đốt tiền."
Lý Trình Trình cố ý nói điều này trước mặt Quý Hạc Minh, cô không thể nói rõ ràng cho mọi người mua nhà kiếm tiền, nhưng cô có thể gợi ý để mọi người biết rằng nhà ở thời đại này là sản phẩm có giá trị gia tăng.
Hơn nữa, bây giờ giá nhà ngày càng cao, cô tin họ có thể cảm nhận được điều đó.
Sau đó Lý Trình Trình ám chỉ tiếp: "Hơn hai mươi nghìn đồng có thể mua được mười căn nhà. Cho dù tiền thuê một căn nhà chỉ là sáu mươi đồng một năm nhưng tiền thuê mười căn nhà có thể là sáu trăm đồng rồi, còn cao hơn tiền làm thuê hàng năm của một công nhân. Nhưng nếu ở thành phố lớn, nơi đông dân cư, bệnh viện, trường học hay nơi gần trung tâm mua sắm thì giá thuê nhà có phải đẩy cao hơn đúng không?" Lý Trình Trình nhướn mày nói.