Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 229

Bạch Đại Sơn kiên định gật đầu trong ánh nhìn bối rối của Bạch Phong: "Đúng vậy, chúng tôi nghĩ dù sao thì mình cũng chẳng có con, hai chúng tôi chẳng dùng hết bao nhiêu tiền nên mới tiêu tiền đi, Bạch Phong, họ hàng bên ba ruột cậu cũng kiếm được không ít tiền, cậu có thể tìm họ vay, họ với cậu có quan hệ thân thiết hơn, mà tôi cùng lắm chỉ là một người ngoài nhiều năm không gặp, đến cả bạn bè cũng chẳng phải."

Ý của Bạch Đại Sơn rất rõ ràng, muốn vay tiền thì tìm họ hàng mà vay, tìm một người ngoài như anh vay làm gì.

Hơn nữa người này bao nhiêu năm không về, sao anh ta biết được hai vợ chồng anh ta có kiếm được tiền không? Còn chẳng phải người thân bên phía ba Bạch Phong nói, đám người thân này cũng thật là, mình có tiền thì không cho vay, bảo Bạch Phong tìm Bạch Đại Sơn vay tiền, hay thật đấy.

Bạch Phong ngượng ngùng: "Không phải nhiều năm rồi tôi không qua lại với mọi người sao? Tôi sợ mọi người không nhận tôi..."

"Đến họ hàng anh em cậu còn không nhận cậu, người ngoài như tôi có thể nhận cậu sao? Nhiều năm rồi chúng ta không gặp, đến cả cậu là ai tôi còn quên mất." Bạch Đại Sơn trực tiếp vặc lại, vốn chẳng thân quen, đương nhiên cũng không cần khách sáo, nếu không lần sau anh ta còn tới vay tiền thì sao.

"Nhà chúng tôi không có tiền nhưng có mấy trăm cân hàng còn chưa bán, mấy người có cần không? Một trăm cân hàng có thể kiếm được năm mươi tệ, nếu như bán hết, mấy người cũng có thể kiếm vài trăm tệ." Lý Trình Trình nói.

Cô cũng không muốn Bạch Phong ra khỏi cửa nhà cô là lại đi nói lung tung là họ không có tiền cho vay, nhưng cho hàng thì có thể chặn miệng mọi người lại rồi.

"Vậy nếu tôi lấy hàng từ chỗ hai người, giá cả hàng là bao nhiêu? Tính thế nào?" Trong lòng Bạch Phong không muốn lắm nhưng cũng không thể hiện ra.

"Thấp nhất là lấy một trăm cân, giá bán buôn là một trăm năm mươi tệ, bán xong có thể kiếm về năm mươi tệ." Lý Trình Trình nói.

Bạch Phong nhíu mày, vẻ mặt xoắn xuýt: "Cái này... Bây giờ chúng tôi cũng không có tiền, có thể cho chúng tôi mượn hàng trước, đợi chúng tôi bán xong thì trả lại không?"

Nếu là người bản địa, đương nhiên Lý Trình Trình sẽ đồng ý vì hòa thượng chạy thì miếu còn đó, nhưng Bạch Phong này là người ngoại địa, chẳng ai biết anh ta ở đâu, không an toàn.

Cô có đưa hàng cho ăn mày cũng không đưa cho kẻ lừa đảo.

"Cái này dễ làm thôi!" Lý Trình Trình đứng dậy về phòng, lấy giấy và bút ra: "Không có tiền thì dùng thứ gì đó thế chấp trước, nhà hoặc là xúc vật trong nhà đều được, nếu như không thể trả lại đúng hẹn thì nhà và súc vật trong nhà đều sẽ thuộc về tôi."

Lý Trình Trình đặt giấy và bút trước mặt Bạch Phong: "Đồng chí Bạch Phong, nếu như anh muốn nhập hàng từ chỗ tôi thì viết giấy thế chấp đi, kẻo đến lúc chúng tôi đến lấy nhà, người nhà mấy người không thừa nhận."

Cuối cùng Bạch Phong và Triệu Lan Nhược bị chọc giận rời đi.

Triệu Lan Nhược trợn mắt: "Em đã nói từ trước rồi, bọn họ sẽ không cho chúng ta vay tiền đâu, một trăm tám mươi tệ thì còn có thể, kết quả anh mở miệng ra là đòi đến mấy chục nghìn tệ, thời buổi này nhà nào có thể lấy ra nhiều tiền như thế? Kể cả có từng ấy tiền, dựa vào đâu mà người ta cho anh vay, anh trả nổi sao?"

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không đồng ý cho mượn tiền mới tốt, sau này Bạch Phong không nhìn thấy Lý Trình Trình nữa, nếu không con mắt của anh ta sẽ mọc lên trên người Lý Trình Trình mất.

 

Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn: "Bạch Đại Sơn, sau này ra ngoài không được rộng rãi cho người khác vay tiền, tiền cho vay có thể khó khăn lắm mới đòi lại được, nhất là khoản tiền lớn, có mấy người đòi lại được? Bây giờ ngân hàng có dịch vụ cho vay hàng, người thực sự muốn làm ăn kiếm tiền có thể suy xét tới ngân hàng mượn hàng hóa, tìm chúng ta vay tiền là không muốn trả lại, muốn lừa chúng ta."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Vợ, anh biết rồi, anh sẽ không cho vay tiền bừa bãi, tiền của nhà chúng ta kiếm được là nhờ sự thông minh, tài hoa và vất vả của em, anh sẽ không ngu ngốc lấy tiền của vợ anh kiếm được đi nuôi mấy người lòng tham không đáy bên ngoài đâu."

"Đại Sơn, anh nghe em là tốt rồi." Lý Trình Trình dựa vào lòng Bạch Đại Sơn.

Cô sợ Bạch Đại Sơn là người tốt không biết từ chối người khác, dù cho bản thân có trăm tệ, người ngoài vay hai trăm, anh cũng sẽ đập nồi bán sắt cho người ngoài vay, nuôi người ngoài đến mập mạp còn để người nhà đói khóc.

May mà Bạch Đại Sơn không phải loại người đối tốt với người ngoài, xấu tính với người nhà, anh là người sáng suốt.

Buổi chiều, Bạch Lão Nhị qua: "Anh cả, hình như Bạch Phong kia về rồi, bây giờ đang ở nhà chú hai."

Bạch Đại Sơn gật đầu: "Anh biết rồi, sáng nay còn tới nhà anh tìm bọn anh vay tiền nữa, vừa mở miệng đã đòi hai mươi nghìn tệ, muốn lột sạch nhà anh đây mà! Xem ra có lẽ là nhà chú hai xui đấy."

Bạch lão Nhị tức giận siết nắm tay, sau đó nói: "Nhà chú hai kiếm được không ít tiền từ chỗ anh chị rồi, tự ông ta có tiền, tại sao không cho Bạch Phong vay? Tại sao để Bạch Phong qua vay anh chị tiền?"

"Chú hai, chú cảm thấy Bạch Phong mượn hai mươi nghìn tệ rồi, anh ta có thể trả lại từng ấy tiền không?" Lý Trình Trình đi qua, đưa chén trà trong tay cho Bạch Lão Nhị.

Bạch Lão Nhị đưa tay nhận lấy, cảm ơn rồi nói: "Rất nhiều người làm lụng cả đời cũng chẳng kiếm được hai mươi nghìn tệ, sao anh ta có thể trả lại được? Nếu Bạch Phong thực sự sống tốt hơn người khác, anh ta đã về quê từ lâu rồi chứ không phải đợi đến giờ mới về."

"Hơn nữa chị bảo anh ta để lại địa chỉ, anh ta cũng không muốn, rõ ràng muốn lừa tiền rồi chạy, chúng ta không tìm thấy anh ta, đương nhiên anh ta cũng không cần trả tiền."

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình vội nói: "Chú hai, chú mau nhắc nhở mọi người đừng để người ta bị lừa, mấy chục tệ bị lừa mất thì cũng thôi, nếu như bị lừa cả nghìn, cả chục nghìn thì sao? Đây đều là tổn thất to lớn với mọi người, mọi người nói xem có phải không?"

"Chị dâu, chị nói đúng lắm, cuộc sống của mọi người mới vừa khởi sắc, không thể để người ta lừa mất tiền." Bạch Lão Nhị đặt chén trà xuống, mau chóng rời đi.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Lý Trình Trình, chú hai của Bạch Phong dẫn Bạch Phong đi khắp nơi trong thôn vay tiền, mở miệng không phải năm trăm mà là cả nghìn tệ, hận không thể vét sạch nhà người ta, may mà Bạch Lão Nhị đã nhắc nhở mọi người rồi nên mới không để Bạch Phong được như ý.

Hai người Bạch Phong và Triệu Lan Nhược mang theo một trăm tệ vay được từ nhà chú hai, u ám rời khỏi thôn An Cư.

Đương nhiên chuyện này cũng khiến Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nhìn nhận lại cả nhà chú hai của Bạch Phong, sau này qua lại với họ bình thường thôi, không cần có mối liên hệ nào khác nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mà Lý Trình Trình cũng cố ý để mọi người biết, cô mua đất xây thư viện cho thôn để mọi người tưởng cô và Bạch Đại Sơn đã tiêu gần cạn tiền rồi, như thế đương nhiên cũng sẽ không còn ai vay tiền họ nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment