Chắc chắn cô sẽ không giúp đỡ linh tinh, cô chỉ giúp trẻ con, những người thành niên rồi có tính tình thế nào đều đã được định hình, có giúp đỡ thì cũng vẫn vậy, nhưng trẻ con không giống thế, dạy dỗ tốt có thể khiến đứa trẻ chưa ngoan trở nên đứng đắn.
Lý Trình Trình làm chuyện tốt cho thôn, đương nhiên trưởng thôn Cố sẽ không ngu ngốc từ chối: "Lý Trình Trình, vậy cháu muốn miếng đất lớn chừng nào? Cháu ngắm trúng chỗ nào chưa?"
"Bên cạnh cái bệnh viện đang xây ạ, cháu muốn năm mẫu đất, phiền trưởng thôn Cố sắp xếp người giúp cháu thương lượng rồi lại lo liệu thủ tục hộ cháu luôn, ngày mai cháu qua trả tiền."
Nếu đã muốn xây thì phải xây vừa to vừa đẹp, tránh cho sau này không đủ dùng, lại phải mở rộng thêm, mở rộng là chuyện phiền phức, còn chẳng bằng bây giờ trực tiếp làm cho tới luôn!
Hơn nữa mọi người đều biết cô và Bạch Đại Sơn kiếm được nhiều tiền, thông qua mua đất, xây thư viện, mua sách, mời giáo viên, tiêu tiền đi không phải là sẽ chẳng còn ai nhìn chằm chằm vào họ nữa sao?
Lúc này đất còn rất rẻ, Lý Trình Trình mua năm mẫu đất chỉ tốn có hai mươi nghìn tệ, nếu như sau này, thực sự muốn mua cũng không mua được.
Sáng ngày hôm sau, Lý Trình Trình mang tiền đến chi bộ thôn, trả tiền xong, cô lấy được sổ đỏ thôn làm cho, sau đó đi tới cục quản lý đất đai đăng ký để Bạch Đại Sơn đứng tên mảnh đất đấy, cô sợ bản thân ngày nào đó bị "thu" về, để lại cho Bạch Đại Sơn chút tiền, anh với con cũng có thể sống tốt, không phải sao?
Bệnh viện còn đang xây, cấp dưới của Trình Tuyết Dương vẫn ở đó, vì thế Lý Trình Trình đưa bản thiết kế thư viện do cô vẽ cho cấp dưới của Trình Tuyết Dương, đồng thời đưa cho người đó một khoản tiền để anh ta xây xong bệnh viện rồi sẽ để người thi công trực tiếp xây thư viện bên cạnh cho cô.
Trước kia Trình Tuyết Dương đã dặn dò cấp dưới để anh ta để ý đến Lý Trình Trình nhiều hơn một chút, vì thế bây giờ Lý Trình Trình có việc tìm anh ta, đương nhiên anh ta sẽ vui vẻ nhận, hơn nữa còn đảm bảo nhất định sẽ làm cẩn thận từng chuyện một.
Nếu đã xây thư viện, vậy thì chắc chắn phải có sách, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đi tìm sách cho thư viện, giáo trình từ tiểu học đến trung học phổ thông, sách cho nhi đồng, tiểu thuyết ngoại khóa trong và ngoài nước, ... Hai người mua rất nhiều, đủ để chất đầy cả một chiếc xe ba bánh.
Chút sách này không đủ để dựng lên một thư viện, có điều Lý Trình Trình không định mua một lúc nhiều sách như thế, cô tính sau này có thời gian sẽ đi tìm sách, như thế có thể không ngừng tìm được đầu sách mới, cô không thể để cả thư viện chỉ dùng sách cũ được.
Mua sách xong, hai người về thôn.
Còn chưa tới cửa nhà, họ đã nhìn thấy hai người lạ quanh quẩn bên ngoài cửa, Bạch Đại Sơn lái xe đến cửa, nhảy từ trên xe ba bánh xuống, đỡ Lý Trình Trình xuống theo, sau đó nhìn hai người lạ kia: "Mấy người là ai? Mấy người tìm ai thế?"
Người đàn ông bước lên đánh giá Bạch Đại Sơn, một lúc lâu sau kích động không thôi: "Bạch Đại Sơn, tôi là Bạch Phong đây, cậu còn nhớ không? Hồi nhỏ chúng ta thường xuyên ra sông mò cua bắt ốc, cậu nhớ ra chưa?"
Bạch Phong nói rồi còn kích động vỗ vai Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, tôi còn nhớ lúc tôi rời đi, cậu thấp hơn tôi một cái đầu, không ngờ tới khi gặp mặt lần nữa, thế mà cậu đã cao hơn tôi rồi, đúng là sông có khúc, người có lúc mà!"
Một lúc sau Bạch Đại Sơn mới nhớ ra, anh gật đầu nói: "Bạch Phong, rốt cuộc mấy người chuyển đi đâu thế? Sao nhiều năm như vậy rồi không quay về một lần nào?"
Năm Bạch Phong hơn mười tuổi, ba anh ta ngã từ trên núi xuống rồi qua đời, sau đó không qua bao lâu thì bà mối giới thiệu cho mẹ Bạch Phong người khác, rồi mẹ Bạch Phong dẫn Bạch Phong đi đổi nhà, trong khoảng thời gian gần hai mươi năm sau đó, Bạch Phong chưa một lần quay lại.
Đã bảo không có chuyện thì không đến tìm gặp, Bạch Phong đột nhiên đến nhà, chắc chắn chẳng có chuyện tốt lành gì.
Hơn nữa người này đến chút lịch sự cũng chẳng biết, đến cửa mà không chút quà cáp, giống như mỗi lần anh tìm vợ bác hai giúp đỡ, anh đều đưa lại bác ấy chút đồ hay tiền, không để bác ấy hộ không công.
Thấy Lý Trình Trình lấy chìa khóa ra mở cửa, Bạch Đại Sơn đẩy xe ba bánh vào rồi nói với Bạch Phong: "Vào trong trước đã."
Bạch Phong và người phụ nữ kia lập tức theo vào, vừa vào sân, nhìn thấy vườn rau gọn gàng, còn nuôi đầy một chuồng gà, trong lòng người phụ nữ theo sau Bạch Phong ghen tị không thôi.
Bạch Đại Sơn gọi Bạch Phong và bạn anh ta vào phòng khách ngồi, rót nước nóng cho họ rồi giới thiệu: "Bạch Phong, đây là vợ tôi, vợ, đây là Bạch Phong, bọn anh lớn lên cùng nhau từ bé, có điều năm mười tuổi cậu ấy rời thôn đi đến nơi khác."
Lý Trình Trình gật đầu, đặt đĩa hoa quả đầy hạt dưa và lạc rang lên bàn: "Chào mọi người, đây là hạt dưa và lạc còn từ lúc đón năm mới, mong mọi người không chê."
Sau đó cô ngồi cạnh Bạch Đại Sơn, chậm rãi uống trà.
Lý Trình Trình xinh đẹp, dáng người mảnh mai, thân hình cũng đẹp, ánh mắt Bạch Phong thỉnh thoảng lại liếc cô, Triệu Lan Nhược ngồi cạnh sắp tức c.h.ế.t mất, đương nhiên, nỗi đố kỵ với Lý Trình Trình của cô ta cũng nhiều thêm một phần.
Bạch Đại Sơn nhà người ta biết giới thiệu vợ mình nhưng Bạch Phong cứ chần chừ không muốn giới thiệu cô ta, chê cô ta không ra gì sao?
Thế là Triệu Lan Nhược quyết định chủ động ra tay.
"Chào mọi người, tôi là vợ của Bạch Phong – Triệu Lan Nhược, chúng tôi kết hôn bảy năm rồi, còn sinh được hai đứa con một trai một gái, đứa lớn là con trai, năm nay sáu tuổi, đứa bé là con gái, năm nay bốn tuổi." Triệu Lan Nhược đắc ý nhìn Lý Trình Trình, ánh mắt kia như đang nói mặc dù nhà mấy người có điều kiện tốt nhưng mấy người không có con, sớm muộn gì Lý Trình Trình cũng bị người đàn ông này đá, bởi vì đàn ông muốn có con trai.
"Chúc mừng hai người." Lý Trình Trình cười nhạt.
Muốn nghe lời khen thì miễn đi.
Triệu Lan Nhược sinh cho Bạch Phong một trai một gái, là công thần của nhà Bạch Phong chứ chẳng phải công thần của cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Phong cùng Bạch Đại Sơn nói về chuyện lúc nhỏ, nói một lúc lâu mới đi vào mục đích hôm nay anh ta đến tìm Bạch Đại Sơn, hóa ra là anh ta muốn vay tiền của Bạch Đại Sơn, hơn nữa vay một phát hai mươi nghìn tệ, đây là thời điểm đến hộ gia đình chục nghìn tệ cũng ít đến đáng thương, kết quả anh ta há miệng đòi đến hai mươi nghìn tệ, điều này đủ để chứng tỏ người này không có lương tâm.
Bạch Đại Sơn nhìn Lý Trình Trình, Lý Trình Trình đứng dậy về phòng, một lúc sau cô quay lại, lấy sổ đỏ miếng đất vừa mua ra: "Ngại quá, mấy người đến muộn mất vài ngày rồi, hai hôm trước, chúng tôi mới lấy hết tiền tích lũy trong mấy năm qua ra mua đất, bây giờ chẳng còn xu nào, tôi mua đất để xây thư viện, bây giờ thiếu tiền dựng, chúng tôi cũng định tìm người góp tiền vào đây! Thực sự ngại quá, không giúp được hai người rồi."
Đến cả họ ở đâu cô còn chẳng biết, cho họ vay tiền, đến lúc đó không đòi lại được thì phải làm sao?
Mà chắc chắn là không đòi lại được rồi.
Có lẽ Bạch Phong giở công phu sư tử ngoạm ra cũng là vì lừa một khoản tiền, dù sao sau này chẳng còn gặp lại nữa, mượn một chút chút còn chẳng bằng mượn nhiều hẳn lên, suy cho cùng Bạch Đại Sơn cũng chẳng tìm được họ đang ở đâu.