"Em hai, Tú Lan, hai người tiến triển đến đâu rồi? Đã gặp mặt cha mẹ chưa?" Từ tháng chạp năm ngoái đến nay đã hơn bốn tháng rồi.
Hầu hết mọi người sau khi tiếp xúc với nhau lâu như vậy đều đã kết hôn.
Hoàng Tú Lan e thẹn nhìn Bạch lão nhị, gật đầu: "Lão nhị đã đến nhà em rồi. Cha mẹ em cũng khá hài lòng với anh ấy. Còn chuyện khi nào kết hôn, còn phải xem ý của bác hai và cha mẹ em, không phải chúng em nói muốn kết hôn lúc nào thì có thể kết hôn ngay được."
Lý Trình Trình gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Trong thời đại này, trước khi kết hôn, mọi người thường tìm người xem một ngày phù hợp. Không giống như cô và Bạch Đại Sơn, quen nhau chưa đến một tháng đã kết hôn luôn.
"Em hai, chúc mừng em nhé, sắp được lấy vợ rồi." Lý Trình Trình cười tủm tỉm nhìn Bạch lão nhị: "Con gái nhà người ta một thân một mình gả đến nhà em, rời xa gia đình quen thuộc, sống chung với một người không quen biết là em. Em phải đối xử tốt với cô ấy, đừng để cô ấy chịu bất kỳ uất ức nào, hiểu không?"
Bạch lão nhị gật đầu: "Chị dâu, chị yên tâm đi! Em sẽ đối xử tốt với Tú Lan."
"Vậy đến lúc đó hai người sẽ ở nhà lầu bên cạnh nhà chị, hay ở căn nhà mà hiện giờ em đang ở, mà căn ấy sau này sẽ để lại cho Bạch San San ư?" Lý Trình Trình tò mò hỏi.
Hoàng Tú Lan nói: "Chúng em đã bàn bạc rồi, sẽ ở nhà bên cạnh nhà chị. Đợi đến khi chị sinh con, chúng em ở bên cạnh cũng tiện giúp đỡ hai vợ chồng chị. Mẹ em nói, quan hệ chị dâu em chồng cũng khó xử giống như quan hệ mẹ chồng nàng dâu vậy. Em gặp được một người chị dâu tốt như chị thì nên trân trọng mới đúng."
Mặc dù Lý Trình Trình không lớn hơn cô ấy, nhưng cô đã gả cho Bạch lão đại. Tuy tuổi của Lý Trình Trình nhỏ hơn cô ấy nhưng theo thứ bậc, cô ấy phải gọi Lý Trình Trình là chị dâu.
Một lúc sau, Bạch Đại Sơn từ trên cây nhảy xuống, đưa nấm mèo đến trước mặt Lý Trình Trình: "Cũng khá nặng đấy, ước chừng khoảng vài cân!"
Lý Trình Trình nhìn Bạch Đại Sơn, bảo: "Loại nấm mèo tươi này em chưa từng xử lý qua, em sợ ăn bị ngộ độc, hay là phơi khô để dành ăn dần đi!"
Bạch Đại Sơn gật đầu.
Bạch lão nhị hỏi Hoàng Tú Lan: "Hai người nướng khoai tây và trứng gà được bao lâu rồi? Có thể lấy ra ăn được chưa?"
Hoàng Tú Lan không chắc chắn lắm: "Có lẽ là ăn được rồi!"
Bạch lão nhị đi qua, dùng cành cây cẩn thận khều đống củi đang cháy sang một bên, sau đó hất đống than đen bên trong qua một bên. Cậu ta đợi một lúc, khi đống than đen không còn quá nóng, bèn cầm một quả ném vào đá đập vỡ, bóc vỏ, lộ ra quả trứng nướng cháy vàng bên trong.
"Trứng chín rồi, có thể ăn được rồi." Sau đó, cậu ta đưa quả trứng nướng đã bóc vỏ trong tay cho Hoàng Tú Lan.
Hoàng Tú Lan ngượng ngùng nhìn Lý Trình Trình một cái, sau đó nhận lấy trứng nướng. Theo lý mà nói, quả trứng đầu tiên này của Bạch lão nhị nên đưa cho Lý Trình Trình ăn mới đúng. Lý Trình Trình là chị dâu, hơn nữa hiện tại còn đang mang thai.
Nhưng nghĩ đến việc Lý Trình Trình có lẽ sẽ không ăn trứng do Bạch lão nhị bóc vỏ, nên cô ấy mới an tâm bắt đầu ăn.
Bạch Đại Sơn khom người xuống, làm "ghế đệm" cho Lý Trình Trình ngồi lên lưng mình. Bụng cô đã lớn hơn nhiều, không thể cúi người được. Bạch Đại Sơn bóc một quả trứng nướng, nghiêng đầu đưa cho Lý Trình Trình: "Vợ ơi, em nếm thử đi."
"Cảm ơn anh." Lý Trình Trình đưa tay nhận lấy, nở nụ cười ngọt ngào. Sau đó, cô nhẹ nhàng cắn một miếng trứng nhỏ. Lòng đỏ trứng hơi ngán, mà hôm nay họ lên núi cũng không mang theo nước. Cô sợ lát nữa lại bị nghẹn như lần đầu tiên ăn trứng, nên chỉ cắn một miếng nhỏ.
Lòng trắng trứng mềm mịn, thơm ngon, lòng đỏ cũng có hương vị độc đáo riêng. Mùi vị rất ngon, trứng gà nướng ngon như vậy, chắc hẳn trứng chim nướng cũng có mùi vị tương tự. Chẳng trách khi bọn họ lớn lên vẫn nhớ mãi mùi vị của trứng chim nướng.
Lý Trình Trình ăn một quả trứng gà nướng, sau đó lại ăn một củ khoai tây nướng. Khoai tây nướng rất mềm, nhưng không thơm ngọt như khoai lang nướng. Khoai tây nướng có mùi thơm thanh nhẹ, cũng rất ngon.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bốn người ăn xong đồ ăn, sau khi dập tắt lửa hoàn toàn mới cùng nhau xuống núi đi về.
Đến nhà Lý Trình Trình, Bạch Đại Sơn đổ một nửa nấm mèo ra, đưa phần còn lại cùng với túi lưới cho Bạch lão nhị, bảo cậu ta mang về chia cho Hoàng Tú Lan. Việc chia hay không chia là chuyện của họ, anh không quan tâm chuyện này.
Bạch Đại Sơn trải nấm mèo lên nong tre rồi đặt trong sân để phơi. Mùa này, nắng ngày càng gay gắt, chỉ vài ngày nữa là nấm mèo có thể phơi khô và cất đi được.
Hai ngày sau, Bạch lão nhị bắt đầu chuyển nhà, chuyển đến bên cạnh nhà Bạch Đại Sơn.
Mặc dù ngày cưới vẫn chưa được định nhưng cậu ta không muốn tiếp tục sống ở đó, không muốn tiếp tục nghe những lời âm dương quái khí của vợ chồng Liễu Chuẩn và Trương Quý Phương nhà bên cạnh. Ban đầu, chính con gái của họ là Liễu Lệ Hoa muốn dùng con trai để phá hoại mối quan hệ hôn nhân giữa Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình.
Cả nhà họ là những kẻ không biết ơn. Người nhà này cũng kiếm được không ít tiền nhờ Lý Trình Trình, nhưng quay lại nói xấu Lý Trình Trình. Bạch lão nhị không muốn có bất kỳ liên quan gì đến gia đình họ nữa.
Hôm nay, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng nhau lên núi bắt gà rừng. Chuyện Bạch lão nhị yêu đương với Hoàng Tú Lan đã được công khai, đến ngày lễ Tết Bạch lão nhị phải đến nhà họ Hoàng tặng quà, đây là lễ nghi.
Lý Trình Trình quyết định bắt vài con gà rừng và chim ngói để Bạch lão nhị dùng để tặng quà, nếu không chỉ dựa vào số gà mà Bạch lão nhị nuôi thì không đủ. Hơn nữa cuối năm còn phải tổ chức đám cưới, chắc chắn phải chuẩn bị mọi thứ trước.
Đến rừng tre, Bạch Đại Sơn cào lá tre trên mặt đất sang một bên, sau đó cho vào giỏ, lá tre này phơi khô giòn, dùng để đốt củi rất tốt.
Lý Trình Trình lấy lồng trời từ trong hang động ra, đặt ở chỗ Bạch Đại Sơn đã cào sạch, rắc vào đó một ít hạt bắp vàng óng. Sau đó hai người đi đến lối vào rừng tre, như vậy nếu có người lên núi, họ cũng có thể kịp thời phát hiện ra, để thu lồng trời lại.
Với đồ vật nghịch thiên như vậy, Lý Trình Trình không muốn công khai, bẳng không lỡ rơi vào tay kẻ tham lam, đoán chứng sẽ muốn bắt hết gà rừng và chim ngói trên núi. Tuy cô có thứ này nhưng cũng ít khi lên đây bắt gà rừng.
Bởi vì trước đây cô đã dùng gà rừng hoang bắt được để sinh sản trong đường hầm hang động nên cô không thiếu gà rừng. Nhưng cô cũng không muốn số lượng gà rừng trong đường hầm hang động giảm đi, vì vậy cô lên đây bắt cho Bạch lão nhị vài con.
Sau nửa giờ, Bạch Đại Sơn ở lại gần lối vào rừng tre, còn Lý Trình Trình thì đi vào xem xét, quả nhiên thấy bên trong có gà rừng và chim ngói. Cô vội vàng tiến lên thu gọn lồng trời vào đường hầm, sau đó mới quay trở lại lối vào rừng tre, nói với Bạch Đại Sơn: "Có vài con gà rừng, em đã thu gom hết rồi, chúng ta về thôi!"
Bạch Đại Sơn nhặt lá tre lên, chỉ có hai người cùng nhau xuống núi. Lúc họ đi được một nửa thì gặp Lưu Hương Tú đang lên núi. Cô ta có mái tóc dài uốn xoăn, bởi vì đi đứng uốn éo nên tóc cũng đung đưa theo.