Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 245

Đột nhiên Lý Trình Trình nhớ ra lúc mình xuyên đến đây hình như là tháng Sáu năm 1979. ở thời điểm đó mà đã uốn tóc xoăn thì cũng đủ thấy người phụ nữ đó can đảm đến mức nào, thế nên nếu cô ta dám đi quyến rũ đàn ông thì cũng chẳng có gì lạ cả.

Ở thời điểm đó có ai mà không sống cẩn trọng đâu? Thế nhưng người đàn bà đó lại dám uốn tóc xoăn rồi chịu đựng được sự chỉ trỏ của thôn dân thì cũng đủ thấy cô ta rất mạnh mẽ.

Bạch Đại Sơn kéo Lý Trình Trình về phía mình, né được Lưu Hương Tú. Cái cô Lưu Hương Tú này trước thì tiếp cận anh, giờ lại tiếp cận Lý Trình Trình, xem ra không thể giữ cô ta ở lại được nữa.

Bạch Đại Sơn ghét nhất là loại phụ nữ như thế này, bản thân cũng có chồng rồi nhưng lại cứ chạy đi cướp chồng, huỷ hoại gia đình của người khác, còn dám coi anh như nhân tình nhân ngải của cô ta, thật sự quá coi thường sự kiên định và nhân phẩm của anh rồi.

Nếu anh là người dễ bị dụ dỗ như vậy thì anh sẽ đợi đến hai mươi tám tuổi mới kết hôn sao?

Thấy Bạch Đại Sơn cẩn thận che chở Lý Trình Trình, khoé miệng Lưu Hương Tú để lộ một nụ cười nham hiểm, ngón tay thì quấn quấn mái tóc xoăn, không ai có thể chạy thoát khỏi tay Lưu Hương Tú này đâu!

"Vợ ơi, sau này em đừng lên núi một mình thế này nhé, nếu muốn lên núi thì gọi anh hoặc gọi lão Nhị đi cùng cũng được." Bạch Đại Sơn lo lắng dặn dò.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu bị Lưu Hương Tú cố tình đẩy một cái thì chẳng phải sẽ mất mạng sao?

Lý Trình Trình thấy vẻ lo lắng tràn ngập trong đôi mắt của Bạch Đại Sơn thì gật đầu không nói gì vì dù trên núi rất vui nhưng đúng là cô cũng nên suy xét đến tình hình thực tế, chỉ hơn ba tháng nữa là cô sinh em bé rồi.

Để được bình yên suốt phần đời còn lại thì cô không nên để chuyện gì xảy ra trong những giai đoạn nhạy cảm như thế này.

Về đến nhà, Bạch Đại Sơn đem đống lá tre khô cho vào bếp để tiện sử dụng khi nhóm lửa, thực ra là để dùng khi bắt đầu nhóm lửa, chờ khi lửa bùng lên, anh có thể thêm rơm củi để không cần ai ở đó canh suốt thời gian nhóm bếp.

Lý Trình Trình lấy lồng trời ra, chờ Bạch Đại Sơn đi về phía mình thì nói: "Anh bắt một con gà rừng mang qua cho Bạch Lão Nhị để em ấy đi tặng cho người ta, chúng ta phải nổi danh ở thôn An Cư này."

Người khác lên núi ngay cả một con gà rừng cũng không bắt được mà vợ chồng họ lại bắt được những mấy con, chắc chắn lúc trở về thế nào những người khác cũng sẽ đi nghe ngóng, dò la xem họ bắt gà bằng cách nào, chắc chắn sẽ muốn theo chân học tập hai vợ chồng họ, nhẹ nhàng mềm mỏng có thể tránh được rất nhiều phiền toái.

Bạch Đại Sơn bắt một con gà rừng và hai con bồ câu trong lồng trời ra, trói cánh và chân của chúng vào trước rồi bỏ vào trong túi vải, sau đó cho vào giỏ, nếu không trên đường đi gà rừng giãy giụa ở trong bao thể nào cũng sẽ bị người khác nhìn thấy,

Còn nếu để gà vào giỏ thì liệu trong thôn có ai dám nhìn trộm đồ trong giỏ của anh?

Bạch Lão Nhị vẫn chưa chuyển đồ đạc sang phòng bên cạnh nên hiện giờ đồ đạc của cậu ta vẫn đang ở trong phòng phía trước, Bạch Đại Sơn đẩy cửa đi vào, đưa túi vải cho cậu ta: "Trong này có một con gà rừng và hai con chim ngói, em không cần phải mở ra đâu, hai ngày nữa cứ gửi thẳng cho gia đình Hoàng Tú Lan, xem xem có ấn định được ngày cưới không, mới năm mới mà đã trôi qua được nửa năm rồi đấy."

"Cảm ơn chị dâu, cảm ơn anh cả." Bạch Lão Nhị vui vẻ nhận lấy cái túi vải.

Dĩ nhiên là cậu ta biết nếu không có chị dâu mớm lời thì anh cả cũng không bận tâm đến chuyện này như thế đâu.

Bạch Đại Sơn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, một lúc sau mới nói: "Có việc này anh cần nhờ em giúp."

 

"Anh cả cứ nói đi." Bạch Lão Nhị vội vàng đi đến bên cạnh anh trai rồi ngồi xuống: "Có chuyện gì thế anh?"

"Em đi..."

Chiều nay, Hoàng Tú Lan lại đến thôn An Cư tìm Lý Trình Trình, cô ấy không nói cho Lý Trình Trình biết là Bạch Lão Nhị nhờ cô ấy thường xuyên sang đây bầu bạn với Lý Trình Trình. Bây giờ bụng Lý Trình Trình to như thế, đi đâu cũng không tiện và không được an toàn cho lắm.

Đúng lúc Lý Hiểu Đồng sắp tan học, hai người cùng nhau đi tản bộ, vừa kịp đi đón cô bé tan trường, nhân tiện để đám trẻ không có giáo dục kia sợ hãi một chút.

Sau lần đó, những đứa hay bắt nạt Lý Hiểu Đồng là đồ con hoang đã không dám ăn h.i.ế.p cô bé nữa, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ai biết lúc nào thì bọn trẻ đó lại tiếp tục?

Tiếng chuông tan trường vang lên, các em học sinh vui vẻ chạy ra khỏi cổng trường. Lý Hiểu Đồng liếc mắt là thấy Lý Trình Trình ngay, cô bé vui vẻ chạy về phía Lý Trình Trình nhưng vẫn đủ lý trí để không lao sầm vào người cô: "Chị Trình Trình, chị đến đón em hả?"

"Chị đi dạo rồi qua đón em luôn." Lý Trình Trình vươn tay ra nắm lấy tay cô bé rồi cùng nhau trở về.

"Đưa cặp sách cho chị." Hoàng Tú Lan cầm lấy cái cặp trên tay Lý Hiểu Đồng.

Khi đến một ngã ba trong làng, thấy mọi người đang chạy về hướng núi, Lý Trình Trình rất ngạc nhiên nên đã kéo một thôn dân lại rồi hỏi: "Thím ơi, trong làng xảy ra chuyện gì vậy ạ? Sao tất cả mọi người đều không nấu cơm tối mà lại chạy hết ra ngoài thế kia?"

"Nhà cháu sống ở chỗ hẻo lánh nên không biết gì cũng phải. Cái cô Lưu Hương Tú làm chuyện đồi bại với một tên đàn ông trên núi, bị vợ của người ta bắt được tại trận nên đang đánh nhau kìa... Ai da, thím muốn đi xem náo nhiệt, không đứng đây mất thời gian với cháu nữa đâu, các cháu cứ đi từ từ nhé." Nói xong bà thím đó chạy đi.

Lý Trình Trình biết loại người như Lưu Hương Tú sớm muộn gì cũng sẽ bị trừng phạt, dẫu sao thì có ai đi ven bờ sông mà giày lại không bị ướt cơ chứ? Chỉ là cô không nghĩ quả báo lại đến nhanh như vậy.

Cô thật sự rất khâm phục cô gái tên Lưu Hương Tú này, sao lại dám làm trò đó với chồng người khác trên núi giữa ban ngày ban mặt như vậy, cô ta không chờ thêm được à?

"Hoàng Tú Lan, chị có muốn đi xem không?" Lý Trình Trình nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Tú Lan.

Hoàng Tú Lan thoáng ngượng ngùng rồi lắc đầu: "Em không, trước cửa nhà góa phụ bao giờ cũng lắm thị phi, ở chỗ em cũng hay xảy ra mấy chuyện như vậy, mấy tên đàn ông vợ con đuề huề rồi nhưng vẫn muốn ra ngoài tìm của ngon vật lạ, chồng người ta vừa mất đã có ngay một đám ào ào nhảy vào như ong vỡ tổ. Em có một ông bác, không phải họ hàng gì mà chỉ gọi theo tuổi tác thế thôi, hay ghé qua nhà bà goá phụ trong thôn lắm. Nhưng vì ông ấy không có vợ con gì nên chẳng ai nói ông ấy được, còn mấy người có vợ có con rồi mà còn làm thế thì mới đáng ghê tởm."

"Cô ta không phải góa phụ." Nếu là góa phụ thì còn hiểu là muốn tìm một người đàn ông khác để tái hôn. Nhưng cái cô Lưu Hương Tú này chỉ đơn giản là vì muốn chơi đùa, hoặc là hưởng thụ cảm giác chiếm đoạt được thứ thuộc về người phụ nữ khác.

Có những người luôn cảm thấy thứ thuộc về người khác bao giờ cũng tốt hơn.

Hoàng Tú Lan nghe đến đó thì cẩn thận suy nghĩ lại rồi giật mình trợn tròn hai mắt, sau đó thì gật gù ra chiều đã hiểu rồi không nói gì về chủ đề này nữa. Bây giờ nếu bị người ta bắt tại trận như thế thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp.

Lý Trình Trình cũng không quan tâm đến chuyện này lắm nhưng hôm sau thôn dân xếp hàng đến bán rau vẫn kể cho cô nghe về chuyện này.

Lưu Hương Tú năm nay bốn mươi hai tuổi, cô ta đã từng làm trong các lầu xanh, sau này lầu xanh bị niêm phong cô ta mới quay về quê.

 
Bình Luận (0)
Comment