Những người đã từng làm việc đó thì đều là những người có m.á.u chơi, sao có thể chịu sống an phận được cơ chứ?
Dù Lưu Hương Tú đã lấy chồng rồi nhưng bà ta vẫn tìm đến những người đàn ông khoẻ mạnh, cường tráng xong thôn. Cái bà ta quan tâm là người đàn ông đó có khoẻ hay không, còn mặt mũi người đó thế nào không quan trọng.
Chồng bà ta không quản được bà ta, về sau cũng mặc kệ không để tâm nữa, chỉ yêu cầu bà ta một điều là nhất định phải cầm tiền về nhà, nếu không thì sẽ ly hôn với bà ta. Dĩ nhiên Lưu Hương Tú cũng biết sẽ không có ai bằng lòng lấy mình nữa nên hai vợ chồng bà ta cũng coi như là ăn khớp nhịp nhàng, hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Thế nhưng hai người họ không hề cẩn thận suy ngẫm xem hành vi của mình sẽ đem đến tổn thương cho biết bao nhiêu người, những kẻ ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình như thế xứng đáng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Một người phụ nữ trung tuổi sao có thể quyến rũ đàn ông thành công hết lần này đến lần khác như thế chứ? Vì sao những người trẻ hơn bà ta cả mười, hai mươi tuổi đều sẵn sàng mắc câu như vậy? Lí do là vì hơn hai mươi năm trước Lưu Hương Tú đã từng phá thai rất nhiều lần dẫn đến không còn khả năng sinh con, thế nên dù bây giờ dù đã trung tuổi thì cơ thể của bà ta cũng không có quá nhiều khác biệt, nhìn trẻ hơn so với tuổi thật rất nhiều. Nếu Lưu Hương Tú không chủ động nói tuổi của mình thì hầu như mọi người đều không nghĩ là bà ta đã nhiều tuổi như vậy rồi.
Sự việc đã bại lộ, mấy cậu trai trẻ biết được tuổi tác thật của Lưu Hương Tú thì đều thấy buồn nôn vô cùng vì dù sao thì bà ta cũng đáng tuổi mẹ của họ.
Khoảng cách tuổi tác trong mối quan hệ chị em này thực sự quá lớn.
Chẳng mấy ai quan tâm đến việc cụ thể Lưu Hương Tú bị trừng phạt thế nào, mọi người chỉ hi vọng bà ta không tiếp tục quyến rũ đàn ông, phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nữa. Giờ Lưu Hương Tú bị bắt rồi nên những gia đình tan nát cũng bắt đầu chấn chỉnh lại gia phong, nếu không thì sau này tiền bạc trong nhà đều bị mấy tay đàn ông tiễn ra ngoài cửa theo cách đó.
Lý Trình Trình có trình độ học vấn và suy nghĩ khác với họ, nếu chồng cô vụng trộm với cô gái khác trong thôn thì cô sẽ ly hôn ngay vì tài sản và năng lực này không cho phép cô chịu uỷ khuất trước người khác.
Nhưng dĩ nhiên cô cũng không nói những điều người khác làm là sai, dẫu sao đó cũng là lựa chọn của mỗi người, chỉ cần bản thân đưa ra lựa chọn mà mình muốn và không hối hận với lựa chọn đó là được.
Và không phải tất cả những người đàn ông từng mắc lỗi đều không có lương tâm như vậy, chắc chắn sẽ có người sửa chữa sai lầm của bản thân và bù đắp những tổn hại mà mình đã gây ra cho gia đình. Những người như vậy thì có thể tha thứ được. Còn những kẻ không cho rằng mình sai và còn không ăn năn hối lỗi thì thực sự không cần phải tha thứ vì dù mình có làm bao nhiêu điều cho họ thì họ cũng sẽ không đáp trả một cách tử tế, ngược lại còn nghi ngờ mình đang cản trở họ và kẻ khác có cơ hội ở bên nhau, trách mình liên luỵ đến họ.
Đến tối Bạch Lão Nhị và Hoàng Tú Lan cùng qua nhà Bạch Đại Sơn, Bạch Lão Nhị thoáng ngượng ngùng: "Anh cả, chị dâu, cuối tuần này người nhà Tú Lan sẽ đến thăm nhà chúng ta đấy."
Đến thăm nhà ý là tiệc đính hôn, họ hàng gia đình nhà gái sẽ đến nhà trai ăn bữa cơm,
Lý Trình Trình cười: "Chúc mừng hai người nhé, tiếc là chị không giúp gì được, đến lúc đó em đến tìm vợ chồng bác hai nhờ giúp đỡ, bác hai có nhiều kinh nghiệm trong phương diện này lắm. Hoặc là em nói với ông bà nội cũng được, em nói với ông bà là không cần bỏ phong bao mà đến ăn bữa cơm, tiếp đãi khách khứa là được."
Nếu chuyện nhỏ thế này mà cũng không đồng ý thì hai tiếng "ông bà" cũng không cần thiết phải gọi nữa.
Bốn anh em Bạch Đại Sơn mất cha mẹ từ lúc còn nhỏ, lúc đó ông bà nội, chú thím không một ai đưa tay ra cứu giúp, để bốn đứa trẻ tự sinh tự diệt. May là lúc đó Bạch Lão Đại và Bạch Lão Nhị đã lớn hơn rồi, nếu cả bốn anh em đều là mấy đứa con nít thì chắc chắn là c.h.ế.t lâu rồi.
Mà bây giờ bụng Lý Trình Trình to thế này rồi, không thể giúp Bạch Lão Nhị chuyện gì được. Thời này suy nghĩ của mọi người vẫn còn cổ hủ, không cho phụ nữ có thai tham gia một số hoạt động, một mình cô sao có thể đủ sức chống lại nhiều người như vậy?
Bạch Lão Nhị vui vẻ gật đầu: "Lát nữa em sẽ qua nói với ông bà một tiếng, nếu họ không đến thì em cũng không ép uổng làm gì."
"Chắc họ sẽ đến thôi, lúc trước họ vẫn tới đám cưới của anh chị đấy thôi. Thôi thì cứ coi họ như những người hàng xóm bình thường, không cần đề cập đến lợi ích gì ở đây là được." Bạch Đại Sơn nói bằng giọng hờ hững.
Đến giờ anh vẫn nhớ như in hình ảnh họ lạnh lùng từ chối khi anh em họ cầu xin sự giúp đỡ, dù có c.h.ế.t anh cũng không thể nào quên.
Một đám người nhưng không một ai vươn tay ra cứu giúp họ, cũng không một ai hỏi han anh em họ được một lời, khiến ba anh em họ cực khổ lắm mới sống được đến bây giờ.
Bạch Đại Sơn không hận họ nhưng cũng không muốn đối xử tốt, cứ đối đãi như những thôn dân bình thường là được. Nếu ai dám mở miệng đòi hỏi, anh sẽ trở mặt ngay lập tức.
Tổn thương đã qua không có nghĩa là sẽ không còn cảm thấy tổn thương nữa.
Sau khi Bạch Lão Nhị và Hoàng Tú Lan rời khỏi, Lý Trình Trình nhìn thấy viền mắt phiếm hồng của Bạch Đại Sơn thì trong lòng thoáng chua xót và có chút khó chịu. Cô là người của thế kỷ hai mươi mốt, đúng là trong nhà vẫn trọng nam khinh nữ mà yêu em trai cô hơn nhưng cuộc sống của cô cũng không đến mức như người ở thế kỷ này. Thêm nữa là sau này đi làm rồi, cô cũng không bạc đãi bản thân mình, muốn ăn gì thì ăn, chơi gì thì chơi.
Thế nên cô không thể hiểu được nỗi đau mà anh từng trải qua.
Lý Trình Trình đi đến trước mặt Bạch Đại Sơn, đưa tay lên xoa xoa đầu anh: "Mọi thứ đều đã là quá khứ, sau này cuộc sống tốt hơn rất nhiều rồi, nếu sau này chúng mình sinh nhiều con thì nhất định phải đối xử công bằng với các con nhé, không được bất công như họ, không được thiên vị đứa nào, không được để các con phải chịu nỗi đau mà mình từng trải qua."
Bạch Đại Sơn ôm Lý Trình Trình vào lòng: "Đúng thế, mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi. Bây giờ anh đã có vợ, có con, những người đó đều không làm ảnh hưởng đến chúng ta được nữa. Sau này anh sẽ không để con của chúng mình phải trải qua cảnh ngộ như thế đâu."
Lý Trình Trình xuất hiện và chữa lành tâm hồn đã tan vỡ của anh, khiến anh cảm nhận được thế nào là ấm áp và yêu thương, trong thế giới của anh chỉ cần một người như Lý Trình Trình là đủ.
Cuối tuần, người nhà họ Hoàng đến thăm nhà Bạch Lão Nhị, cả đoàn người đi bộ đến vì dù có đi xe thì bằng đấy người cũng không ngồi vừa, với cả bây giờ đang là mùa xuân, có đi bộ thì cũng không nóng nên cả đoàn người quyết định đi bộ qua.
Bác cả của Bạch Lão Nhị bận bịu cạnh nhà Lý Trình Trình từ sáng sớm, vì chuyện xảy ra năm đó nên quan hệ giữa người với người không được tốt lắm nhưng khi có việc lớn tất cả mọi người đều tụ tập cùng một chỗ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không biết hôm nay nhà họ Hoàng dẫn bao nhiêu người sang nên lúc đi làm phá lấu, Lý Trình Trình đã bảo Tôn Tố Mai mang một thùng đầy sang cho Bạch Lão Nhị, nếu ăn không hết có thể đóng gói cho người nhà họ Hoàng mang về tối ăn tiếp.
Nếu không đủ ăn thì... Lý Trình Trình tin sẽ không đến mức không đủ ăn. Hôm nay là ngày lại mặt của Bạch Lão Nhị và Hoàng Tú Lan, những người qua đây chắc chắn đều là họ hàng thân thích, chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ không dẫn họ hàng xa đến để tránh việc người ta coi thường.
Đến khi nhà họ Hoàng đến thôn An Cư, thấy trong thôn có rất nhiều ngôi nhà khang trang, đẹp đẽ thì trong mắt toát lên vẻ ao ước.