Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 247

Bọn họ biết điều kiện ở thôn An Cư rất tốt, nhưng họ không ngờ nó lại tốt đến thế.

"Tú Lan." Bà Hoàng quay người lại gọi.

"Bà nội." Hoàng Tú Lan đi đến chỗ bà Hoàng, lo lắng hỏi: "Bà nội, bà đi bộ có mệt không? Có cần con cõng bà không?"

Bà Hoàng lắc đầu, sau đó kéo Hoàng Tú Lan lui về phía sau đám người, nhỏ giọng nói: "Điều kiện ở thôn An Cư quả thực rất tốt, cảm giác còn tốt hơn so với thị trấn, nhưng con phải trân trọng cơ hội này, đừng gây rối xung quanh. Nếu lần này con lại không thành, chỉ dựa vào hình dáng cơ thể này, ngay cả những người đã ly hôn và có con cũng khó có thể để ý đến con. Bởi vì họ vẫn có thể đến một nơi nghèo khó không đủ tiền ăn và cưới một khuê nữ."

"Bà nội." Hoàng Tú Lan có chút xấu hổ: "Vân Sơn rất tốt, anh ấy chắc chắn sẽ không đối xử với con giống người kia đâu."

"Con không thể chỉ vì người ta là người tốt mà gây rắc rối, đem việc về nhà xem bọn họ có đổi con hay không? Chỉ cần điều kiện đủ tốt, sợ gì không tìm được một người vợ ngoan ngoãn nghe lời?" Bà nội Hoàng tức giận nói, chọc vào trán Hoàng Tú Lan rồi bước nhanh về phía trước để đuổi kịp mọi người.

Hoàng Tú Lan biết cả hai chỗ ở của Bạch Vân Sơn nên cô đưa gia đình thẳng đến nơi được xây cạnh tòa nhà Bạch Đại Sơn.

Bạch Vân Sơn đang sắp xếp đồ đạc nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng lau nước trên tay vào quần áo, bước nhanh đi ra mở cửa thì thấy họ Hoàng đang đứng ở bên ngoài, trong lòng mừng rỡ vô cùng: "Ông nội, bà nội, các cô dì chú bác... Tú Lan, mọi người đến rồi, vất vả rồi, mọi người vào nghỉ ngơi đi, nhanh vào đi!"

Tổng cộng có mười lăm người, nam, nữ, già trẻ, cũng không tính là nhiều, bao gồm cả người nhà họ Bạch, mở ba bàn là được rồi.

Bác gái hai nói với Bạch Vân Sơn: "Lão nhị, hãy đi chiêu đãi khách thật tốt vào! Việc còn lại cứ giao cho chúng ta là được."

"Được rồi, con sẽ làm phiền bác hai vậy." Bạch Vân Sơn nói với bác hai, sau đó mời nhà họ Hoàng vào phòng chính nghỉ ngơi, pha trà cho mọi người xong, Bạch Vân Sơn mang ra các loại đồ ăn nhẹ để chiêu đãi mọi người.

Bạch Vân Sơn vừa đặt đồ lên bàn, mấy đứa nhỏ nhà họ Hoàng liền đưa tay chộp lấy, có thể đã ăn ở nhà nhưng gia đình lại kiểm soát số lượng, dù sao cũng rất ít gia đình chịu mua những thứ này cho con cái của họ để ăn.

"Cháu tiếp đãi còn thiếu sót gì mong mọi người thông cảm. Nếu mọi người cần bất cứ điều gì thì có thể nói trực tiếp với cháu". Bạch Vân Sơn ngượng ngùng nói.

"Vân Sơn, cậu có thể dẫn chúng tôi đi một vòng tham quan trong nhà không?" Bà nội Hoàng hỏi, tuy rằng điều kiện của cậu ấy khá tốt, nhưng nếu không hiểu rõ, bọn họ cũng không dám để Hoàng Tú Lan gả cho cậu ấy được!

Sốt ruột cho cuộc hôn nhân của Hoàng Tú Lan là một chuyện, nhưng lo lắng cũng sẽ không tùy tiện gả Hoàng Tú Lan đi.

"Dạ được, bây giờ cháu dẫn mọi người đi xem!" Bạch Vân Sơn dẫn nhà họ Hoàng đi vòng quanh nhà, lên lầu, xuống lầu và ra sân phía sau. Vừa ra ở riêng nên nền móng nhà của cậu ấy không lớn lắm. Sau này khi cậu ấy kiếm được nhiều tiền hơn, cậu ấy sẽ đến gặp trưởng làng để mua thêm đất.

Bây giờ tòa nhà đã xây xong, có cả sân trước và sân sau, khá rộng.

Sân sau trồng rau, nuôi gà, trồng cây trà và cây ăn quả, cây ăn quả gồm có anh đào dại, nho núi và quả lý gai*, sân trước chưa trồng gì khác.

*Cây quả kiwi (thường được gọi tắt là kiwi ở Bắc Mỹ và Châu Âu) hay còn gọi là cây quả lý gai Trung Quốc.

 

Bà Hoàng sau khi xem xong rất hài lòng, về sau Hoàng Tú Lan kết hôn, chỉ cần nó có thể giữ vững ý muốn ban đầu, không kiêu ngạo, không nóng nảy thì cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt đẹp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Buổi trưa, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn qua đây, ông nội Bạch và bà nội Bạch cũng tới.

Bà Hoàng rất vui khi nhìn thấy Lý Trình Trình: "Trình Trình, cảm ơn cháu đã giúp đỡ Tú Lan nhà chúng ta kiếm tiền, giúp cuộc sống của nó bây giờ ngày càng tốt hơn, lại có thể tìm được một người bạn đời tốt như Vân Sơn. Cháu là người có công lớn với nhà họ Hoàng của chúng ta!"

"Bà Hoàng, bà nói quá rồi. Những chuyện này không liên quan gì đến cháu cả. Tú Lan siêng năng và chăm chỉ nên mới có được như ngày hôm nay. Tú Lan có thể gặp được Vân Sơn là vì cả hai người đều có phẩm chất đạo đức tốt đẹp mới có thể thu hút lẫn nhau, không liên quan gì đến người ngoài." Lý Trình Trình không nghĩ rằng cô giúp ích được gì nhiều cho Hoàng Tú Lan, cô chỉ cần có thêm nhân lực nên mới giao cho Hoàng Tú Lan một công việc mà thôi!

Bản thân Hoàng Tú Lan có khả năng làm công việc này nên mới có thể tiếp tục làm việc cho đến ngày hôm nay. Nếu cô ấy không có năng lực, Lý Trình Trình chắc chắn đã đuổi cô đi từ sớm rồi!

Dù sau chẳng ông chủ nào sẵn sàng bỏ tiền ra để trả công những người nhàn rỗi!

Cô sẵn sàng bỏ tiền ra để hỗ trợ học sinh, không có nghĩa là cô sẵn sàng hỗ trợ những người nhàn rỗi!

Sau đó, bà Hoàng nói vài câu Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn, rồi mới nói chuyện với ông nội Bạch và bà nội Bạch. Chuyện lễ hỏi cũng đã giải quyết xong, không cần phải tốn nhiều tiền làm "tam chuyển nhất hưởng*"như ở thành phố, lễ hỏi ba trăm tệ, mua thêm cho Hoàng Tú Lan một cái đồng hồ, mấy bộ quần áo và giày là được.

*Tam chuyển nhất hưởng hay còn gọi là Tứ Đại Vật là một thuật ngữ được đặt ra ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. để chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu. Bốn vật dụng trong nhà là: một chiếc đồng hồ, một chiếc xe đạp, một chiếc máy khâu và một chiếc radio. Về sau, cùng với tiến trình cải cách mở cửa, các hạng mục cũng dần thay đổi.

Hoàng Tú Lan đã có xe đạp rồi nên không cần mua nữa, giữ lại số tiền để tiết kiệm có thể giúp đôi vợ chồng trẻ có cuộc sống tốt hơn.

Bây giờ là năm 1981. lương công nhân khoảng bốn mươi đồng một tháng. Việc lấy hơn nửa năm lương để cưới vợ là chuyện bình thường, bởi vì bất kể thời gian nào, việc cưới một người vợ đều tốn rất nhiều tiền.

Số tiền này có thể gây khó khăn cho người khác, nhưng đối với một hộ gia đình có danh hiệu vạn tệ của Bạch Vân Sơn, quả thật không đáng kể - như là chín trâu mất một sợi lông.

Nhưng cậu ta cũng không để nhà họ Hoàng thấy bản thân là người ném tiền qua cửa sổ, cậu ta lộ ra vẻ mặt khó xử, một lúc sau mới miễn cưỡng đồng ý. Bàn chuyện hôn nhân kỳ thực cũng là đánh cờ, nếu không sao có thể có nhiều người còn chưa kịp vào cửa đã bị đá ra đâu, không phải là do nhà này muốn trấn áp nhà kia sao?

Cuối cùng, người lớn hai nhà quyết định ngày cưới của Hoàng Tú Lan và Bạch Vân Sơn là ngày 8 tháng 10 năm 1981 tức là ngày 11 tháng 9 âm lịch, ngày này thích hợp cho việc kết hôn.

Lý do ngày cưới được quyết định muộn như vậy là vì Lý Trình Trình sắp sinh em bé vào tháng 8, lúc đó chắc chắn sẽ rất bận rộn. Vì vậy đến khi đứa con của Lý Trình Trình chào đời, đợi mọi người kịp thích ứng và không còn luống cuống tay chân rồi mới tổ chức đám cưới cho Bạch Vân Sơn và Hoàng Tú Lan.

Lý Trình Trình thật sự không ngờ bọn họ lại cân nhắc nhiều như vậy, cô đang định nói không cần phải lùi lịch kết hôn như vậy, để hai người kết hôn càng sớm càng tốt! Nhưng sau đó cô nghĩ lại, cô chỉ là người trẻ, một người không có quan hệ gì, cũng không có tư cách nói ra những lời như vậy. Chỉ sợ đến lúc đó nói vớ vẩn lại tính đến cô nên cô cũng không nói gì.

Lý Trình Trình cười chúc mừng Hoàng Tú Lan cùng Bạch Vân Sơn: "Tú Lan, Vân Sơn, chúc mừng hai người, mấy tháng nữa có thể kết hôn được rồi."

Hoàng Tú Lan liếc nhìn Bạch Vân Sơn, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô ấy không ngờ mình thực sự có thể tìm được một người bạn đời không ghét cô béo, mà điều kiện lại còn tốt như vậy, đây thực sự là điều trước đây cô ấy chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Việc đã giải quyết xong, bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau ra sân ăn cơm, trong sân đã có ba bàn đều bày sẵn đồ ăn.

 
Bình Luận (0)
Comment