Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 248

Gà rừng hầm khoai tây, bí đỏ chưng, trứng chim tráng với hương thung, thịt ốc xào, phá lấu, thịt khô xào tỏi củ nhỏ, bánh lọt hoa hòe, rau củ xào.

Mặn chay xen lẫn kết hợp, tổng cộng có tám món được nấu.

Món chính còn lại là gạo, chỉ là cơm trộn với cơm tấm, dù sao hôm nay cũng có rất nhiều người ăn. Nếu dùng toàn bộ gạo thì hơn mười hai mươi cân gạo có thể không đủ dùng, nhưng nếu trộn một ít cơm tấm thì sẽ tiết kiệm được một ít gạo.

Nhà họ Hoàng đều sốc khi nhìn thấy những món ăn này trên bàn ăn, họ không ngờ Bạch Vân Sơn lại hào phóng và chiêu đãi họ những món ngon như vậy. Hôm nay họ thật có lộc ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà Hoàng liếc nhìn Bạch Vân Sơn, hài lòng gật đầu, nếu Tú Lan nhà bà gả cho cậu ta, cuộc sống sau này của nó nhất định sẽ không kém.

Ngoài cơm, món ăn chủ yếu còn có bánh hấp nhồi trái du*, Bạch Đại Sơn lấy một chiếc bánh bao đưa cho Lý Trình Trình: "Vợ ơi, em vẫn chưa ăn bánh bao trái du phải không? Thử xem."

*Cây du Trung Quốc

Hồi trước cô là người họ Lý, ngay cả ngũ cốc cũng không được ăn, làm sao có thể từng ăn bánh hấp làm từ bột mì tinh chế? Sau khi họ kết hôn, anh không hề nghĩ đến việc làm bánh bao trái du, hôm nay khi nhìn thấy bác gái hai làm anh mới nhớ tới.

"Vâng!" Lý Trình Trình mỉm cười với anh, cầm lấy bánh bao trái du lên cắn một miếng. Bởi vì trái du không tốn tiền mua nên bác gái gói rất nhiều. Lý Trình Trình cắn một miếng đã ăn tới nhân trái du màu vàng. Trái du ban đầu có màu xanh lá, nhưng sau khi hấp sẽ hơi ngả vàng, đây là dấu hiệu rất bình thường.

"Vị như nào?" Bạch Đại Sơn quan tâm hỏi.

"Rất tươi ngon và dễ chịu. Tay nghề của bác hai rất tốt." Lý Trình Trình vừa ăn vừa gật đầu, bánh bao trái du còn có mùi thơm ngát của thực vật, rất dễ ngửi.

Ăn cơm trưa ở nhà Bạch Vân Sơn xong, Lý Trình Trình cùng Bạch Đại Sơn trở về nhà bên cạnh. Nhà họ Hoàng cũng không nhắc tới việc đi xem nhà mình, Lý Trình Trình đương nhiên sẽ không chủ động mời người khác đi, cô không thích có quá nhiều người lạ đi vào nhà của cô.

Nhà họ Hoàng uống trà và trò chuyện với Bạch Vân Sơn, nghỉ ngơi một lát rồi hài lòng quay về. Tiếp theo là chuẩn bị tốt của hồi môn cho Hoàng Tú Lan, mấy đồ lặt vặt có thể mua được, nhưng chăn phải tự mình khâu, cũng phải tự làm giày vải.

Tiếp theo còn rất nhiều việc phải làm, hôm nay bọn họ được nghỉ, ngày mai sẽ lại là một ngày bận rộn. Bọn họ muốn Hoàng Tú Lan kết hôn một cách vinh quang, để khiến những cô gái cười nhạo Hoàng Tú Lan béo phì ghen tị, khiến những người đàn ông nghĩ rằng Hoàng Tú Lan béo phải hối hận.

Hoàng Tú Lan cũng miễn cưỡng đi theo gia đình cô trở về, lưu luyến nhìn lại Bạch Vân Sơn đứng ở cửa. Bạch Vân Sơn vẫy tay với cô ấy, ý muốn nói cô ấy hãy yên tâm quay về, nếu cậu ta đã quyết định cưới cô ấy, cậu đương nhiên sẽ không hối hận.

Cậu ta sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu thêm bất kỳ tổn hại nào nữa, cậu ta cũng sẽ không để cô ấy nhận thêm bất kỳ ánh mắt chế nhạo nào nữa.

Bạch Vân Sơn đứng đó nhìn cho đến khi không thấy bóng người nhà họ Hoàng nữa mới quay người đi vào dọn dẹp đống bừa bộn với bác hai: "Bác hai, hôm nay cảm ơn bác nhiều."

"Không cần phải khách sáo." Bác hai mỉm cười: "Lúc trước các cháu còn nhỏ bác cũng không giúp được gì cho mấy đứa. Bây giờ cháu đã lớn như vậy mà chúng ta vẫn có thể giúp một ít chuyện, trong lòng chúng ta cũng bớt áy náy."

 

Hiện tại nhà nào ở thôn An Cư cũng đều có tiền, ông bà nhà họ Bạch cũng sẽ không xin tiền dưỡng lão của bốn anh em Bạch lão đại, những ngày qua không dễ dàng. Vì đỏ mắt Bạch lão tam nên đã từng qua, nhưng bị Bạch lão đại mời trở về, về sau bọn họ không muốn nữa.

Lúc đó có thể không cần hiếu kính, bây giờ cuộc sống khá giả hơn, hiếu kính càng không cần thiết.

Thời gian trôi qua từng ngày, thư viện và nhà kho đang được xây dựng rầm rộ, thư viện ở thôn An Cư được cấp dưới của Trình Tuyết Dương theo dõi nên không cần phải lo lắng. Nhà kho lớn trong thị trấn cũng bị quan sát bởi thuộc hạ của Hà Kiến Nghiệp nên Lý Trình Trình cũng không cần lo lắng.

Tuy nhiên, vào tháng 5, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vẫn đi kiểm tra một lần, để có thể phát hiện vấn đề và điều chỉnh kịp thời. Dù sao chỉ dựa vào một tờ kiến trúc cũng không thể xây thành cái mà cô muốn được, phải tự đi một chuyến giải thích cho người ta.

Thư viện và nhà kho hầu hết đã được xây dựng xong, nhất định có thể đưa vào sử dụng trước kỳ nghỉ hè. Vì muốn an tâm sinh đứa nhỏ nên cô phải đem tất cả mọi việc sắp xếp thật tốt.

Sau khi xem xét cả hai nơi, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cùng nhau đến phòng làm việc. Mọi người làm việc theo ca, mỗi ngày có sáu người ở lại phòng làm việc, những người còn lại đi theo Hạ Vân Lai. Lý Trình Trình muốn để Hạ Vân Lai bồi dưỡng tất cả mọi người, về sau để bọn họ có thể tự mình kinh doanh.

"Chị Trình, anh Bạch." Mọi người đứng dậy hô to.

Lý Trình Trình không thích nghe người khác gọi mình là 'sếp', nên cô bảo mọi người gọi mình là 'Chị Trình', cô thích cảm giác làm người chị cả. Lý Trình Trình gật đầu: "Hôm nay tôi đến đây để phân công nhiệm vụ cho mọi người, ở đây đang có hai nhiệm vụ chính, đầu tiên là thu thập dưa ở nông thôn, dưa hấu, dưa chuột, dưa núi*, dưa đỏ, bí đao, bí ngô, loại dưa nào tôi cũng cần."

* Dưa núi là loại dưa dài hơn dưa bình thường.

"Thứ hai là tìm hiểu xem có bao nhiêu trường tiểu học ở thị trấn Thần Quang và tìm hiểu về tình hình các trường tiểu học, bao gồm số học sinh, số lượng nam sinh và nữ sinh, chiều cao và cân nặng của học sinh, cũng như chế độ ăn uống và điều kiện gia đình của học sinh."

"Nếu hiệu trưởng của trường học không hợp tác cho điều tra thống kê, chỉ cần nói rằng mình điều tra những tình huống này vì để giúp đỡ học sinh. Nếu họ vẫn không cho điều tra thì hãy đổi sang trường khác, khiến cho họ về sau phải hối hận!"

Hiện tại Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn có thể nói là giàu có nên Lý Trình Trình muốn giúp đỡ trẻ em nghèo, vì trẻ em là tương lai của gia đình và tổ quốc.

Về phần người lớn, có tay có chân, chỉ cần siêng năng sẽ không c.h.ế.t đói, không cần cô giúp đỡ, cô cũng không muốn nuôi một đám ham ăn lười làm.

Ví dụ như lúc Bạch Đại Sơn mới hơn mười tuổi, không phải cũng tự mình nuôi dạy các em sao? Chẳng lẽ một người trưởng thành còn không bằng đứa trẻ mười tuổi?

"Mọi người tự do lựa chọn giữa hai nhiệm vụ này. Dù sao, ít nhất cũng phải có bốn đến sáu người trông coi phòng làm việc này." Lý Trình Trình nói.

"Chúng tôi hiểu rồi, chị Trình." Một số nhân viên nói.

Ở đây trả lương rất cao, cho dù một ngày chỉ ở trong phòng làm việc cũng được 25 tệ. Hơn nữa đi ra ngoài còn có thưởng, đi công tác trong tỉnh một ngày là một tệ, đi công tác ngoài tỉnh một ngày là hai tệ, một tháng ít nhất cũng phải trên dưới năm mươi sáu mươi, thậm chí nhiều có thể hơn một trăm tệ.

Hơn nữa, Lý Trình Trình làm việc gì cũng chú ý đến sự công bằng, mọi người đều có cơ hội đi công tác, cũng đều ở phòng làm việc nên chênh lệch lương giữa mọi người không lớn lắm.

Mọi người đều không muốn mất công việc này nên sự cạnh tranh lẫn nhau rất lớn. Mọi người đều muốn làm việc chăm chỉ, làm tốt mọi việc vì mức thu nhập của họ rất cao so với mức trung bình ở thị trấn Thần Quang.

 
Bình Luận (0)
Comment