Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 255

Hoàng Văn Đống nghe vậy ngại ngùng quay đầu đi không dám nhìn Mai Nhu, mà Mai Nhu cũng đỏ mặt. Tuy cô ấy biết hôm nay mình đến thôn An Cư là để tìm một anh người yêu có điều kiện tốt, nhưng khi nói thẳng ra ngoài như vậy vẫn khiến cô ấy cực kỳ xấu hổ.

Mẹ Hoàng Văn Đống đánh giá Mai Nhu một lượt rồi hài lòng gật đầu: "Quả thật rất xinh, vừa thấy đã biết mắn đẻ rồi."

"Vậy hai đứa tự nói chuyện với nhau tiếp đi, mẹ về nhà nấu cơm trước. Hoàng Dĩ Đồng nhà chúng ta cũng vừa về, giờ con bé đang có thai nên không thể bị đói được." Bà Hoàng cười tỉm tỉm nói xong bèn xoay người đi. Mẹ Hoàng Văn Đống vươn tay kéo lấy cánh tay bà Hoàng, cười hỏi: "Chị dâu, Dĩ Đồng có thai rồi hả?"

"Đúng vậy, tháng tám này sinh nè." Bà Hoàng vui vẻ đáp.

"Chị dâu à, chúc mừng chị nhé! Chị đợi em một chút, em bắt con gà mái lấy về cho Dĩ Đồng bồi bổ cơ thể." Mẹ Hoàng Văn Đống nói xong, đi vào chuồng gà bắt một con gà mái đưa cho bà Hoàng.

Bà Hoàng hơi ngại, nhưng vẫn nhận lấy, dù gì đây cũng là tấm lòng của người làm thím.

Vương Tiểu Quyên nhỏ giọng nói với Mai Nhu: "Mẹ chồng sắp cưới của chị cũng tốt bụng ghê, gả đến gia đình như vậy cũng không phải lo lắng họ bắt nạt mình. Đợi chị ổn định ở đó, lại mua giúp tụi em miếng đất. Đến lúc ấy, xây cho gia đình căn nhà rồi đưa mọi người đến ở."

Mai Nhu ngó Hoàng Văn Đồng rồi khẽ gật đầu, bố mẹ ở gần người ta mới không dám bắt nạt mình.

Dù Hoàng Văn Đống ức h.i.ế.p cô ấy, chỉ cần kêu một tiếng là người nhà sẽ đến dạy dỗ anh ta, cứ vậy đương nhiên Hoàng Văn Đống sẽ không dám bắt nạt mình nữa.

Bà Hoàng xách theo gà mẹ trở về nhà mình, Hoàng Dĩ Đồng đi ra khỏi phòng thấy gà mái thì khó hiểu hỏi: "Mẹ, mẹ lấy đâu ra gà mái thế?"

"Mẹ của Hoàng Văn Đống cũng là thím của con cho con bồi bổ cơ thể đó. Mẹ tìm con dâu giúp nhà họ, họ cho chúng ta một con gà mái chẳng phải là chuyển hiển nhiên à?" Bà Hoàng cười ha ha nói xong bèn đi g.i.ế.c gà.

Hoàng Dĩ Đồng bưng ghế dựa đến ngồi ở bên cạnh nhìn mẹ mình g.i.ế.c gà, chậm rãi nói: "Hai mươi năm rồi con không về, không ngờ trong thôn đã thay đổi nhiều như vậy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng rồi đó. Giờ người dân trong thôn đều bận buôn bán, nhà nào cũng có tiền." Bà Hoàng nói đến đây thì vội vàng nghiêng đầu đi ngó Hoàng Dĩ Đồng: "Bây giờ, trong thôn có cả trường tiểu học và bệnh viện. Sau này, có đi học hay muốn khám bệnh đều tiện vô cùng. Đến lúc ấy, con sinh ở bệnh viện bên này luôn đi! Nếu con trở về, nhà kia chưa chắc sẽ đưa con đến bệnh viện đi đẻ. Ở nhà sinh em bé lại cực kỳ nguy hiểm, tính mạng của mình đều phải phụ thuộc vào người khác. Nếu mẹ chồng con không muốn cho con sống, vậy thì con cũng khó sống."

"Vâng." Hoàng Dĩ Đồng không chút do dự gật đầu đồng ý.

Quả thật sinh em bé ở nhà rất nguy hiểm, trước đây cũng không phải chưa xảy ra ngoài ý muốn. Cô ta không muốn mình cực cực khổ khổ sinh xong em bé, cuối cùng lại trở thành con của người khác.

"Hôm nào mẹ tìm thôn trưởng mua miếng đất xây cho con căn nhà, sau này con sang bên đây ở đi. Nếu nhà kia nhớ cháu thì tự đến thăm, dù sao con cũng đừng dắt con về đó thăm họ làm gì." Bà Hoàng nhớ đến những điều mà bà thông gia đã làm trước đó lại không khỏi nổi giận.

Hoàng Dĩ Đồng vừa gả đến đã bắt con bé làm việc ngay, dường như người trong nhà họ không có tay có chân, chỉ chờ con gái bà ta đến hầu hạ vậy.

 

 

Phụ nữ vì hạnh phúc mới lập gia đình chứ không phải lấy chồng để nai lưng làm việc. Nếu muốn làm việc thì công việc trong nhà để làm gì? Tại sao phải gả ra ngoài làm việc cho nhà người khác?

"Con cảm ơn mẹ." Hoàng Dĩ Đồng vui vẻ gật đầu. Có vẻ như trong nhà quả thật kiếm ra tiền, trước đó mẹ không có dùng tiền trợ giúp mình, chắc hẳn là không muốn nhà chồng cũng dùng tiền của mình! Dù sao mẹ cô ta cũng chẳng phải mẹ của mấy người bên nhà chồng, không cần thiết phải nuôi người ngoài làm gì.

Hoàng Dĩ Đồng chần chờ một lát rồi thử hỏi: "Mẹ, giờ Bạch Vân Sơn sao rồi?"

"Cậu ta à, đã ra riêng từ lâu rồi. Giờ người ta đã xây nhà lầu, cũng đính hôn, cuối năm sẽ kết hôn." Bà Hoàng đáp.

Thực ra, lúc trước khi còn là con gái ở nhà, cô ta từng nói với mẹ mình thích Bạch Vân Sơn, muốn gả cho cậu ta. Nhưng mà nhà họ Bạch quá nghèo, bị bà Hoàng từ chối. Sau đó, bà ta nhờ người tìm cho Hoàng Dĩ Đồng một nhà có điều kiện tốt.

Giờ bà Hoàng thấy nhà họ Bạch phát triển cũng hối hận không thôi, sớm biết như thế thì hồi đó đã đến nhà họ Bạch làm mai, để Hoàng Dĩ Đồng gả cho Bạch Vân Sơn. Hai nhà cũng gần, cũng chẳng cần phải chịu nhiều tủi hờn như vậy rồi.

Hoàng Dĩ Đồng nghe vậy thì phút chốc nghẹn ngào, không ngờ Bạch Vân Sơn đã đính hôn.

"Vậy bạn gái cậu ta trông thế nào? Mẹ thấy chưa?" Hoàng Dĩ Đồng dằn nỗi buồn xuống hỏi. Người mà mình từng thích trong độ tuổi thanh xuân không phải nói quên là quên một cách dễ dàng như vậy.

"Bạn gái của cậu ta rất mập, béo núc ních y như con heo nái ấy, không đẹp bằng nửa con nữa." Bà Hoàng không biết trong lòng Hoàng Dĩ Đồng vẫn còn thích Bạch Vân Sơn. Bởi vì đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, Hoàng Dĩ Đồng cũng đã kết hôn, giờ còn mang thai.

Song bà Hoàng cũng không thích bạn gái của Bạch Vân Sơn, chỉ với điều kiện giờ đây của cậu ta muốn tìm người như thế nào mà chẳng được. Cuối cùng, cậu ta lại chọn một người mập như thế, đi mấy bước đã thở hồng hộc, đúng là không hiểu ánh mắt cậu bị sao nữa.

Hoàng Dĩ Đồng nghe miêu tả về vẻ ngoài của người yêu Bạch Vân Sơn, lại nghĩ đến mấy con heo dơ dáy trong chuồng. Cô ta cho rằng bạn gái của Bạch Vân Sơn xấu như vậy thì trong lòng không khỏi đắc ý.

Sao Bạch Vân Sơn có thể tìm được cô bạn gái tốt như cô ta chứ!

"Bạch Vân Sơn mà cũng có người vậy, vậy Bạch Đại Sơn chắc cũng kết hôn rồi nhỉ? Chuyện khi nào vậy mẹ, sao con chẳng biết gì hết vậy!" Hoàng Dĩ Đồng lập tức thích thú hỏi.

"Cô dâu của Bạch Đại Sơn chính là Lý Trình Trình, cháu gái nhỏ của nhà họ Lý sát vách ấy. Chẳng phải trước đây hai đứa còn chơi với nhau hả? Hai người họ kết hôn sắp được hai năm rồi. À, Lý Trình Trình kia cũng có thai đó. Giờ bụng cũng lớn, có lẽ sẽ sinh trước con đấy." Bà Hoàng nói.

"Hở?" Hoàng Dĩ Đồng kinh ngạc trợn to mắt: "Lý Trình Trình ấy ạ, hai người họ chênh lệch nhiều tuổi, sao lại quen nhau được hay vậy?"

Cô ta và Lý Trình Trình là hàng xóm nên đương nhiên quen biết nhau. Hồi bé, Hoàng Dĩ Đồng thấy Lý Trình Trình gặp phải hoàn cảnh như vậy còn vui sướng khi người gặp họa, vì cô ta có cuộc sống hạnh phúc hơn Lý Trình Trình. Nhưng không ngờ, cô bé số khổ kia lại gả cho Bạch Đại Sơn.

Bà Hoàng ngẫm nghĩ rồi lắc đầu bảo: "Cái này thì mẹ không biết. Dù sao ngày nào cũng bận tối mặt tối mày, nào có rảnh mà biết được nhiều chuyện của nhà người khác như vậy? Có điều, mẹ nghe nói Lý Trình Trình kia cũng lén lút làm chuyện xấu bên ngoài, tối mịt còn hẹn hò với đàn ông trong sơn động, bị nhà họ Lý phát hiện nên muốn gả cô ra xa nhà. Không biết thế nào lại gả cho Bạch Đại Sơn. Có lẽ, Bạch Đại Sơn kia nghèo quá, sợ là đến cả mấy con đàn bà lẳng lơ cũng muốn lấy."

 
Bình Luận (0)
Comment