Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 256

Rất nhiều người trước mặt người khác cư xử thế này, sau lưng lại cư xử thế kia. Đồng chí nam nhà họ Hoàng đi theo Lý Trình Trình bán hải sản kiếm tiền, còn đồng chí nữ thì đào rau dại cho Lý Trình Trình kiếm tiền, kết quả bí mật hay không vẫn giống nhau, lời gì cũng nói ra ngoài.

"Con muốn đi xem Lý Trình Trình, bọn họ sống ở đâu, hay là sống chỗ ở trước đây của nhà họ Bạch à?" Hoàng Dĩ Đồng hỏi, cô ta muốn xem Lý Trình Trình là giả, xem bây giờ Lý Trình Trình sống thế nào mới là thật.

"Con còn nhớ ngôi nhà cũ của ông thợ săn già trong thôn không? Hiện tại Bạch Đại Sơn và Lý Trình Trình đang ở nơi đó đấy. Giờ ăn cơm vẫn còn sớm, con đi chơi thì nhớ về nhà ăn tối nhé. Đừng để cho người ta coi thường chúng ta." Mẹ Hoàng nói.

Hoàng Dĩ Đồng vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ, bây giờ con đi ngay."

"Mẹ kêu người dẫn con qua đó." Mẹ Hoàng lau sạch nước trên tay, đi tới bức tường trong sân, bà ta hô một tiếng với nhà hàng xóm, bảo cô gái nhà bên cạnh đi cùng Hoàng Dĩ Đồng ra ngoài.

Chẳng bao lâu, Hoàng Trác Nhiên từ nhà bên cạnh chạy tới, năm nay cô bé đã mười bốn tuổi. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, gia đình không cho đi học nữa, hiện tại cô bé đang ở nhà đào rau dại kiếm tiền.

Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Trác Nhiên, Hoàng Dĩ Đồng đã đứng trước nhà của Lý Trình Trình. Khi chứng kiến có vài chiếc xe bò đậu bên ngoài nhà cô, Hoàng Dĩ Đồng tò mò hỏi: "Đây là đang làm gì nhỉ? Tại sao trong nhà họ lại có nhiều người như vậy?"

"Lý Trình Trình đang giúp quán cơm trên trấn thu gom đồ ăn. Hiện tại nhà nào cũng mang đồ ăn và rau dại đến để đổi tiền. Tất cả mọi người đều rất biết ơn Lý Trình Trình đã tạo cơ hội tốt như vậy cho người dân trong thôn, để cho tất cả mọi người có một cuộc sống tốt đẹp." Hoàng Trác Nhiên giải thích.

Hoàng Dĩ Đồng nghe đến đó, cô ta cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ một người tầm thường như Lý Trình Trình bây giờ lại lợi hại như vậy.

Thật ra, lô rau được giao hôm nay đều do người của Hạ Vân Lai từ nơi khác thu gom đến mà không phải trực tiếp đưa đến cửa hàng thực phẩm tươi sống. Đó là bởi vì hiện tại rau dưa, rau dại đang dần được đưa ra thị trường, sản phẩm càng nhiều, giá cả sẽ phải giảm xuống, nhưng có thể mua được rau ở khắp nơi mà không cần phải đến cửa hàng thực phẩm tươi sống để mua rau nữa. Nếu có quá nhiều rau trong cửa hàng thực phẩm tươi sống, nó có thể sẽ không bán được.

Vì vậy Lý Trình Trình nhờ bọn họ thu gom số rau được thu thập từ nơi khác đến cho cô, cô muốn cất chúng vào trong sơn động, giữ cho đến mùa đông không có rau ăn lại lấy ra bán. Khi đó lượng tiêu thụ sẽ tốt hơn và giá cả sẽ cao hơn, cô có thể kiếm nhiều tiền hơn.

Tất nhiên, không phải toàn bộ cô đều cất trong sơn động, vẫn như cũ, mỗi ngày cô sắp xếp một người lái xe bò chở rau đến cửa hàng thực phẩm tươi sống. Dù sao mỗi ngày chỉ có một xe, ở đó có các loại rau dưa, khách quen vẫn thích rau dưa sạch ở chỗ cô. Hơn nữa, cũng có thể mua một lúc tất cả các loại rau mình cần mua mà không cần phải chạy khắp nơi.

Có thể nói cửa hàng thực phẩm tươi sống bây giờ làm ăn chủ yếu với khách quen.

Chờ xe bò đi hết, Hoàng Dĩ Đồng mới đi tới cạnh cửa, cổng đang mở. Nếu đi thẳng vào trong thì rất bất lịch sự, có thể khiến người khác khó chịu, cho nên Hoàng Dĩ Đồng đành phải gõ cửa.

Lý Trình Trình đang ở trong sân hướng dẫn Bạch Đại Sơn, Bạch Vân Sơn và Bạch Nhất Thuận chuyển rau vào nhà. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn sang. Thông qua trí nhớ của nguyên chủ, cô biết người này là Hoàng Dĩ Đồng - chị gái nhà họ Lý kế bên.

Nguyên chủ không hiểu tốt xấu, không biết Hoàng Dĩ Đồng là loại người như thế nào, nhưng cô có thể thông qua ký ức của nguyên chủ nhìn ra, Hoàng Dĩ Đồng này ỷ vào ở nhà được nuông chiều, rất đáng ghét, nhưng cô ta cũng không làm chuyện gì xấu hết. Dù sao cô ta luôn có thể khơi mào khiến những cô gái khác phải ghen tị với mình.

Lý Trình Trình đi tới cổng sân: "Hoàng Dĩ Đồng, Hoàng Trác Nhiên, các người tìm tôi có chuyện gì không?"

 

 

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàng Dĩ Đồng thật sự không ngờ tới tới đây sẽ đụng phải Bạch Vân Sơn. Hôm nay nhiệt độ rất cao, hơn hai mươi độ, Bạch Vân Sơn mặc quần áo mùa thu bên trong, ống tay áo xắn cao lên, lộ ra cánh tay cường tráng, hơn nữa cơ bắp dưới lớp áo mùa thu vô cùng đầy đặn, anh đang làm việc, cơ bắp đều phồng lên.

Lúc này tất cả mọi người ăn không được ngon, coi như là đàn ông thì cũng toàn gầy giơ xương, sao có thể đẹp bằng Bạch Vân Sơn được.

Có thể thấy được điều kiện sống hiện tại của Bạch Vân Sơn tốt đến mức nào.

Nghĩ đến việc một lợn to béo có thể sở hữu Bạch Vân Sơn với điều kiện tốt như vậy, trong lòng Hoàng Dĩ Đồng dâng lên một tia đố kỵ. Trước đây người khác luôn ghen tị với cô ta, không ngờ bây giờ lại đến lượt cô ta ghen tị với người khác.

Lý Trình Trình thấy Hoàng Dĩ Đồng không để ý tới mình, cô nhìn theo tầm mắt Hoàng Dĩ Đồng, chỉ thấy điểm cuối tầm mắt cô ta lại là Bạch Vân Sơn. Lập tức Lý Trình Trình hiểu ra, Hoàng Dĩ Đồng này không phải chính là Liễu Lệ Hoa trước đây sao?

Liễu Lệ Hoa khi còn là cô gái ở nhà đã phải lòng Bạch Đại Sơn nhưng cô ta lại chê nhà Bạch Đại Sơn nghèo, nên cô ta không lấy. Sau đó thấy Bạch Đại Sơn phát triển và trở nên giàu có, cô ta mới thấy hối hận.

Mà hôm nay Hoàng Dĩ Đồng chắc cũng thầm mến Bạch Vân Sơn, cũng chê nhà họ Bạch nghèo nên không lấy. Hiện giờ cô ta nghe nói Bạch Vân Sơn xây nhà lầu, giàu có, nên cô ta cũng thấy hối hận.

Tất cả mọi thứ đều là kết cục đã định trước, hối hận cũng vô dụng thôi. Tự mình làm tự mình quyết định con đường của bản thân, dù có bò cũng phải bước qua.

Lý Trình Trình vẫy tay trước mặt Hoàng Dĩ Đồng: "Hoàng Dĩ Đồng, Hoàng Dĩ Đồng..."

Hoàng Dĩ Đồng lấy lại tinh thần, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ: "Lý Trình Trình, không ngờ lúc này mới qua vài năm không gặp, vậy mà cô đã gả cho Bạch Đại Sơn rồi, còn trở nên xinh đẹp như vậy, xem ra sau khi cưới Bạch Đại Sơn, cô có cuộc sống rất tốt nhỉ."

Lý Trình Trình mỉm cười nói: "Hình như đã mấy năm cô không về nhà mẹ đẻ rồi đúng không? Tôi cảm giác mấy năm rồi vẫn chưa gặp cô."

"Ba năm." Hoàng Dĩ Đồng nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Bạch Vân Sơn, nhìn cậu ta ngẩng đầu uống nước, bọt nước nhỏ xuống cổ, vô thức cô ta cảm thấy miệng lưỡi cũng khô khan.

Không ngờ mới mấy năm không gặp, vậy mà Bạch Vân Sơn đã biến thành người đàn ông như vậy.

"Hôm nay các người tới tìm tôi có chuyện gì không?" Lý Trình Trình không có ý định mời bọn họ vào nhà ăn cơm, Liễu Lệ Hoa này lúc trước lợi dụng con trai của mình để hãm hại Bạch Đại Sơn, ai biết Hoàng Dĩ Đồng sẽ làm ra chuyện gì.

Cô không thể dẫn sói vào nhà, cô cũng sẽ không để cho người khác phá hư mối quan hệ giữa Hoàng Tú Lan và Bạch Vân Sơn được.

Hoàng Dĩ Đồng xấu hổ mỉm cười: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là hôm nay tôi mới về nghe nói cô gả cho Bạch Đại Sơn nên muốn đến xem cô sống thế nào thôi. Tôi thấy cô sống rất tốt là yên tâm rồi, bụng của hai người chúng ta có kích thước tương đương nhau, đến lúc đó đứa nhỏ sinh ra chắc cũng sát ngày nhau. Chúng ta có thể để hai đứa nó lớn lên cùng nhau, giống như chúng ta hồi đó vậy."

Khóe miệng Lý Trình Trình nhếch lên, đúng là người này tới đây để xem cô sống thế nào nhưng thứ cô ta muốn nhìn thấy nhất chắc chắn là cuộc sống tồi tệ của cô chứ không phải là dáng vẻ trải qua cuộc sống tốt đẹp.

"Cám ơn cô, hiện tại tôi có việc làm, cuộc sống trôi qua tạm được, không phiền cô quan tâm lắm đâu. Bây giờ bụng cô cũng rất lớn, sau này tốt nhất là bớt quan tâm chuyện của người khác đi, quan tâm đến bản thân nhiều hơn, dù sao thì điều quan trọng nhất bây giờ chính là cô mà." Lý Trình Trình mỉm cười nói.

 
Bình Luận (0)
Comment