Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 257

Giờ phút này cô dường như đang đeo một chiếc mặt nạ, không ai có thể nhìn thấu được cô.

Hoàng Dĩ Đồng gật đầu, lưu luyến không rời nhìn Bạch Vân Sơn một cái rồi cô ta cầm tay Hoàng Trác Nhiên xoay người rời đi.

Lý Trình Trình đóng cửa sân, đi tới trong sân, bước đến trước mặt Bạch Vân Sơn, tò mò hỏi: "Chú hai, trước đây em có từng thích cô gái nào không?"

Bạch Vân Sơn lắc đầu, cậu ta hơi hoang mang nói: "Không có, làm sao vậy ạ?"

"Vậy mối quan hệ giữa em và Hoàng Dĩ Đồng có tốt không?" Lý Trình Trình hỏi tiếp.

Bạch Vân Sơn càng hoang mang hơn nữa: "Ai vậy? Hoàng Dĩ Đồng là ai? Thôn chúng ta có người họ Hoàng sao?"

Bạch Đại Sơn: "Có năm nhà."

"Chính là nhà bên cạnh của nhà chị đấy, nhà bọn họ có một cô gái tên là Hoàng Dĩ Đồng, năm nay hai mươi bốn tuổi, hai người bọn em tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, chắc cũng quen biết nhau nhỉ?" Nếu không quen biết nhau thì tại sao Hoàng Dĩ Đồng có thể thích Bạch Vân Sơn chứ?

Bạch Vân Sơn suy nghĩ một hồi, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân, cậu ta lắc đầu nói: "Em không biết, có thể là lúc làm việc đồng áng đã từng gặp rồi, nhưng em thật sự không nhớ rõ em có quen biết người như vậy từ khi nào."

"Chú hai, từ nay về sau, ngoại trừ Hoàng Tú Lan, chị, Bạch San San, và họ hàng gia đình của em ra thì những đồng chí nữ khác, bất kể là người già hay trẻ, em cũng phải giữ khoảng cách ba mét cho chị, em hiểu không?" Lý Trình Trình dặn dò.

Chỉ cần giữ khoảng cách, người khác muốn giội nước bẩn cũng không giội được.

Bạch Đại Sơn đá Bạch Vân Sơn một cước: "Nghe rõ chưa? Chị dâu của em nói như vậy là muốn tốt cho em và Hoàng Tú Lan đấy."

Hiện tại những người đang tiếp cận cậu ta đều không thực sự thích cậu ta, tất cả đều đến vì tiền của cậu ta và họ hoàn toàn không phải là người sống đàng hoàng.

Bạch Vân Sơn liên tục gật đầu: "Hiểu rồi, hiểu rồi."

Hoàng Dĩ Đồng về đến nhà, ngồi xuống bàn ăn trong nhà chính, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt cho thấy giờ phút này cô ta đang rất tức giận, mẹ Hoàng lo lắng hỏi: "Sao con về sớm vậy? Lý Trình Trình không mời con vào nhà ngồi à?"

"Không có." Hoàng Dĩ Đồng lắc đầu: "Cô ta rất cảnh giác với con, ngay cả cửa sân cũng không thèm cho con đến gần. Thật đúng là cho rằng mình gả cho Bạch Đại Sơn là có thể phất lên như diều gặp gió sao? Bạch Đại Sơn lớn tuổi như vậy, làm sao anh ta có thể thật sự thích cô ta được. Chẳng qua Bạch Đại Sơn lớn tuổi, muốn nối dõi tông đường mà thôi!"

"Chuyện của bọn họ không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, không cần phải tức giận vì mấy người ngoài làm gì đâu." Mẹ Hoàng nhẹ nhàng vỗ vai Hoàng Dĩ Đồng, nói.

"Mẹ ơi, tại sao năm đó mẹ không gả con cho Bạch Vân Sơn vậy? Nếu con cưới cậu ta, sao con sẽ phải chịu đau khổ nhiều như vậy, sao đứa con đầu lòng của con sẽ bị sẩy thai chứ? Nếu như con cưới Bạch Vân Sơn thì bây giờ mỗi ngày con đều được mặc quần áo mới, mỗi ngày đều được ăn thịt, người ở nhà lầu chắc chắn là con... Làm sao có thể là con heo mập c.h.ế.t tiệt kia được..." Hoàng Dĩ Đồng tức giận nằm trên bàn khóc: "Rốt cuộc con với cái đồ lợn béo đáng c.h.ế.t đó có gì thua kém chứ? Tại sao con phải trải qua cuộc sống ngột ngạt như vậy..."

 

 

Thấy Lý Trình Trình có cuộc sống tốt, Bạch Đại Sơn, Bạch Vân Sơn phất lên nhanh chóng, sự không cam lòng của cô ta hoàn toàn bùng nổ.

Mẹ Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của Hoàng Dĩ Đồng, trong lòng vừa khó chịu lại hối hận, nếu năm đó bà ta để Hoàng Dĩ Đồng gả cho Bạch Vân Sơn thì tốt rồi, như vậy người hưởng hạnh phúc hiện tại chính là con gái của bà ta.

Nhưng cả hai người họ đều không hoán đổi vị trí mà tự hỏi rằng, nếu như đó là Bạch Vân Sơn, vậy Bạch Vân Sơn có đồng ý cưới Hoàng Dĩ Đồng không? Tại sao trong mắt bọn họ, Bạch Vân Sơn giống như vật trong tay bọn họ, chỉ cần bọn họ đồng ý gả thì Bạch Vân Sơn nhất định phải cưới vậy?

Đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe đạp, mẹ Hoàng vội vàng mở cửa, nhìn thấy con gái nhỏ Hoàng Dĩ Hân nhảy từ ghế sau xe đạp của con rể xuống, mẹ Hoàng có chút kinh ngạc: "Dĩ Hân, không phải con đang học ở trường à? Sao lại trở về bất thình lình vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc trước sau khi tốt nghiệp tiểu học thì Hoàng Dĩ Hân không đi học nữa, hai năm nay trong nhà có tiền, cô bé mới quay lại trường học để học tiếp.

Chồng của Hoàng Dĩ Đồng là Chu Phi Dực lấy một miếng thịt mỡ treo trên tay lái xe đạp xuống đưa cho mẹ Hoàng: "Mẹ, do con đi qua cổng trường học, đi tìm Dĩ Hân, nói với em ấy là hôm nay chị cả của em ấy về nhà mẹ ruột, em ấy liền về nhà, ăn cơm xong ngồi xe đạp của con về trường là được, sẽ không đến muộn đâu mẹ, mẹ làm món thịt này đi, để mọi người bồi bổ cơ thể thật tốt."

"Được, được." Mẹ Hoàng thấy anh ta tốt mà vừa mừng vừa lo, bà ta nhận thịt heo của Chu Phi Dực đưa tới.

Mặc dù hiện tại Chu Phi Dực vẫn cư xử như con rể, nhưng do Hoàng Dĩ Đồng ở nhà anh ta bị ngược đãi mấy năm, nên mẹ Hoàng vẫn coi thường anh ta, nếu anh ta mạnh mẽ hơn thì Hoàng Dĩ Đồng sẽ không phải tủi thân như vậy.

Hoàng Dĩ Đồng biết chồng và em gái mình tới, vội vàng lau nước mắt đi, bất kể là người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được việc vợ mình có người khác trong lòng, còn mơ tưởng đến chuyện sống với người khác. Ở trong mắt đàn ông, điều này với việc bị cắm sừng chẳng có gì khác nhau.

Nếu để cho Chu Phi Dực biết do cô ta nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của Bạch Vân Sơn mà càng nhớ thương Bạch Vân Sơn hơn, chắc có lẽ anh ta sẽ đánh c.h.ế.t cô ta mất, bởi vì điều này ở trong mắt đàn ông là sự sỉ nhục cực lớn.

Hoàng Dĩ Đồng lau khô nước mắt, đi ra khỏi nhà chính, cười tủm tỉm nhìn Hoàng Dĩ Hân: "Em gái, em về rồi! Hôm nay mẹ hầm canh gà mái, buổi trưa em nhớ uống thêm hai chén nhé."

"Chị cả." Hoàng Dĩ Hân chạy đến trước mặt Hoàng Dĩ Đồng, kích động nhìn cô ta nói: "Chị cả, bụng chị lớn như vậy sao? Em sắp có cháu ngoại rồi, có phải không?"

Hoàng Dĩ Đồng sờ mái tóc Hoàng Dĩ Hân, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, rất nhanh em có thể nhìn thấy cháu ngoại rồi..."

Hoàng Dĩ Đồng rất hâm mộ Hoàng Dĩ Hân, sinh ra đúng lúc nhà điều kiện khá giả, lại có thể đi học, đâu có giống cô ta, học đến lớp ba tiểu học đã phải nghỉ học, trình độ học vấn lớp ba thì cô ta có thể làm gì đây?

Giữa trưa, người nhà Hoàng Dĩ Đồng đều trở về, ông bà nội của cô ta đã mất từ lâu, cha mẹ và các chú thím khác cũng đã sớm ở riêng, cho nên giữa trưa gia đình bọn họ ngồi ăn chung với nhau.

Mẹ Hoàng nhìn thoáng qua Chu Phi Dực: "Tiểu Chu này, hiện tại trong thôn chúng ta đã xây được bệnh viện tốt hơn cả bệnh viện trên thị trấn, mà con còn phải chăm sóc mẹ của con, không có thời gian chăm sóc Dĩ Đồng và đứa bé. Vì vậy, trong khoảng thời gian này để cho Dĩ Đồng ở lại nhà chúng ta đi, sinh con cũng sinh ở bệnh viện bên này luôn! Mọi người sẽ giúp con chăm sóc Dĩ Đồng, nên con cứ chuyên tâm chăm sóc mẹ của mình đi, như vậy con có thể thoải mái hơn một chút, cũng có thể có thời gian nghỉ ngơi hơn, đúng không?"

Mẹ Hoàng cẩn thận nói, bà ta cố gắng nói thêm lời mật ngọt, muốn dụ dỗ Chu Phi Dực, sau đó để Chu Phi Dực cam tâm tình nguyện cho Hoàng Dĩ Đồng ở lại nhà bọn họ, sinh con ở đây, đợi đến khi đứa nhỏ ra đời, chắc chắn bọn họ sẽ không để cho nhà họ Chu mang đứa bé đi.

Chu Phi Dực vừa nghe xong, như vậy đối với anh ta mà nói, thực sự rất tốt, nếu không thì anh ta phải chạy qua chạy lại hai bên cũng rất mệt.

 
Bình Luận (0)
Comment