Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 260

Lý Trình Trình không tin cậu ta: "Sau khi thi đại học xong có thể tìm con bé, tại sao bây giờ cậu mới qua đây?"

Qua hai tháng nữa thôi là tới ngày thi đại học mỗi năm một lần, thời gian dài như vậy, người đàn ông này không tới tìm Bạch San San, bây giờ đột nhiên chạy qua đây tìm cô ta.

Ai biết được cậu ta đang ấp ủ âm mưu gì trong người?

"Tháng này em vừa được chuyển lên chính thức, vừa thành nhân viên chính quy nên em..." Trước kia bản thân không có bản lĩnh gì, không dám đến gần Bạch San San, bây giờ được nhận chính thức rồi, có thu nhập ổn định, cuối cùng cậu ta cũng có dũng khí tới chỗ cô ta.

Lý Trình Trình hiểu ra, cái cậu Cát Thiên Minh này làm ăn rồi mới yêu đương, là một người đàn ông lý trí, thực sự không ngờ tới loại người như Bạch San San cũng có người thế này thích mình.

Có lẽ mỗi người dù cho là tốt hay xấu, bất kể có ác độc thế nào thì đều sẽ có một người cực kỳ yêu mình!

"Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ địa chỉ của Bạch San San khi chưa có sự đồng ý của con bé, chuyện này tôi phải hỏi ý kiến Bạch San San trước đã, lần sau cậu được nghỉ thì lại qua đây tìm chúng tôi lấy đáp án!" Mặc dù không thích Bạch San San nhưng Lý Trình Trình sẽ không ích kỷ đưa ra bất kỳ quyết định nào thay cô ta, chuyện này cần hỏi Bạch San San trước mới được.

"Đại Sơn, anh về phòng lấy giấy bút qua đây, để bạn Cát Thiên Minh này viết địa chỉ liên lạc của mình." Lý Trình Trình nói với Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn về phòng, lấy giấy bút qua, đưa cho Cát Thiên Minh, Cát Thiên Minh viết địa chỉ của mình xong thì nói: "Cảm ơn anh chị, vậy em đi trước đây, đợi kỳ nghỉ tiếp theo, em sẽ lại tới."

Lý Trình Trình để Bạch Đại Sơn gửi địa chỉ của Cát Thiên Minh cho Bạch lão nhị, để cậu ta gọi điện thoại cho Bạch San San, hỏi xem có quen không rồi lại hỏi xem Bạch San San có muốn nói với Cát Thiên Minh địa chỉ liên lạc của mình không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có không thích Bạch San San thế nào thì cũng không thể hại cô ta, nếu không bản thân khác gì Bạch San San đâu.

Hai ngày sau, đến ngày giao dịch khoai tây, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn ở nhà ăn bữa sáng xong thì xuất phát, bữa sáng là mì trứng nóng hổi, sợi mì do Bạch Đại Sơn cố ý nhào từ sáng sớm, lúc mì sắp chín, anh bỏ trứng vào trong, đợi mì chín là trứng cũng vừa lòng đào, bỏ thêm chút gia vị, món mì trứng gà bình thường cũng ngon vô cùng.

Đến địa điểm hẹn trước, chỉ thấy người bán khoai tây đã đợi ở đó, hơn nữa phía sau người anh ta còn có một đống giỏ khoai tây to, có lẽ anh ta để người đưa khoai đến đi trước rồi.

"Các người đến rồi đấy à." Nhìn thấy Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn tới đây người bán khoai tây nở nụ cười tươi roi rói: "Đây là mười nghìn cân khoai tây, tất cả đều là khoai tây to có chất lượng thượng đẳng, chất lượng trung đẳng hay hạ đẳng tôi đều không mua."

Lý Trình Trình qua nhìn, đúng là khoai tây rất to, có lẽ hai, ba củ là được một cân rồi.

Nhưng khoai tây có chất lượng tốt không thể nhiều thế được, bên dưới một cây khoai tây cũng không biết có thể mọc được một, hai củ khoai tây thượng đẳng không, số còn lại đều là trung đẳng và hạ đẳng, nhưng thực ra chỉ cần không bị sâu gặm, không bị đào nát, có thể ăn thì không tồn tại việc phân đẳng cấp.

"Trung đẳng với hạ đẳng tôi cũng lấy, trung đẳng tám phân tiền một cân, hạ đẳng thì sáu phân tiền một cân, nếu các bác nông dân muốn bán thì tôi đều mua hết, nhưng giống như lúc trước, tôi không lấy củ bị sâu gặm và bị đào nát." Lý Trình Trình nói.

 

 

Bạch Đại Sơn đếm tiền khoai tây xong thì đưa cho người bán: "Tổng cộng chín trăm tệ, anh đếm lại xem."

Người bán khoai tây chấm tí nước bọt lên ngón tay rồi bắt đầu đếm nhanh như bay, đếm xong thì gật đầu nói: "Tiền đủ rồi, hợp tác vui vẻ!"

"Đúng rồi, tôi là Phàn Cao Phong, nhà ở thôn Đường Lê thị trấn Tân Diệu, trước đây làm trong đội vận chuyển mấy năm, sau đó vì sức khỏe không tốt nên không làm nữa, tôi bôn ba bên ngoài mấy năm, có hiểu biết nhất định, sau này các người cần gì thì cứ nói với tôi."

Phàn Cao Phong nói.

Hợp tác với Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn lâu như thế, anh ta cảm thấy hai vợ chồng này đáng tin cậy, là người có thể qua lại dài lâu.

Nghe đến đây, rõ ràng mắt Lý Trình Trình sáng lên, Phàn Cao Phong như bản đồ sống, bây giờ thứ cô cần là nhân tài như thế! Lý Trình Trình cười gật đầu: "Được, vậy sau này tôi sinh con, ở cữ xong sẽ lại tới tìm anh, đúng là tôi có chuyện cần anh giúp, chỉ có điều tạm thời chuyện chưa gấp lắm."

Phàn Cao Phong lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho Lý Trình Trình: "Đây là địa chỉ và số điện thoại liên lạc của tôi, các người gửi điện báo, gọi điện thoại hay viết thư đều có thể tìm được tôi."

"Được." Lý Trình Trình nhận tấm "danh thiếp" mà như nhận được báu vật.

Cô vừa mới muốn loại hoa quả tươi hơn thì Phàn Cao Phong đã đến, đây chẳng phải là chuột sa chĩnh gạo, chó ngáp phải ruồi sao?

Tháng tám là sinh con rồi, cô sẽ không sắp xếp quá nhiều việc khiến bản thân mệt mỏi, cứ đợi ở cữ xong rồi lại thu xếp công việc mới vậy!

Đợi Phàn Cao Phong rời đi, Lý Trình Trình thu từng giỏ khoai tây vào trong sơn động, sơn động này như một không gian vô hạn, dù cho vứt bao nhiêu đồ vào thì ở giữa vẫn có chỗ trống lớn, như thể mãi mãi không lấp đầy được.

"Vợ ơi, em mua nhiều khoai tây như thế nhưng không xử lý, rốt cuộc em muốn làm gì đấy?" Thấy khoai tây Lý Trình Trình mua càng ngày càng nhiều, Bạch Đại Sơn cảm thấy kỳ lạ.

Anh không vào được sơn động, cũng không biết rốt cuộc sơn động của Lý Trình Trình rộng thế nào, sao có thể cất trữ được nhiều đồ như thế.

"Em mua khoai tay đương nhiên là vì muốn kiếm tiền rồi, bây giờ có thể mua khoai tây với giá chín phân tiền một cân, ngoài chợ rau bán hai hào, qua hai năm nữa là có thể bán bốn hào rồi đúng không? Vậy thì qua bốn năm nữa có thể bán được bao nhiêu tiền đây? Cái này anh cũng không nói chắc được phải không? Bây giờ em mua khoai tây có thể giúp nông dân giải quyết vấn đề tiêu thụ, cũng có thể để mọi người kiếm thêm chút tiền, giúp cuộc sống tốt hơn đôi chút, không phải sao? Mà em cũng kiếm được tiền nữa, vậy chẳng phải một mũi tên trúng ba cái đích sao?"

Cô không phải người chợ đen, mua giá thấp bán giá bao, làm lũng đoạn thị trường, bất kể là cô mua vào hay bán ra đều dựa theo giá cả thị trường, tuyệt đối không ảnh hưởng tới ai.

Bây giờ cửa hàng thực phẩm tươi sống của cô có thể bán được trên trăm cân khoai tây mỗi ngày, vậy mười nghìn cân khoai tây có thể đủ cho cửa hàng bán được trong bao lâu đây? Vì thế cô vẫn phải thu mua thêm khoai tây mới được, còn phải nhờ Phàn Cao Phong đi Tây Bắc, Đông Bắc, mấy nơi sản địa là khoai tây để thu mua một đợt lớn nữa!

Cửa hàng thực phẩm tươi sống của Lý Trình Trình chắc chắn sẽ không đóng cửa, nếu sau này bị phá hủy, cô cũng sẽ đến nơi khác mở cửa hàng thực phẩm tươi sống mới, đợi sau này già rồi, không làm lụng được gì nữa, cô dựa vào cửa hàng cũng dưỡng già được.

Bạch Đại Sơn bái phục gật đầu, anh không có phẩm chất cao, cũng không có tư tưởng giác ngộ cao như Lý Trình Trình, nhưng anh sẽ ủng hộ cô, ủng hộ mọi quyết định của cô.

 
Bình Luận (0)
Comment