Bây giờ anh theo cô học cách kiếm tiền cũng không sợ cô tiêu hết tài sản bởi vì tiêu hết rồi, anh có thể tiếp tục kiếm tiền.
Nháy mắt đã tới lúc Lý Trình Trình tới bệnh viện kiểm tra, trước đây mọi người mang thai vốn chẳng muốn kiểm tra bởi vì phải tốn tiền, bây giờ mọi người kiếm được tiền rồi, lại thêm bệnh viện ở ngay cửa nhà, thai phụ thôn An Cư đều đi kiểm tra hết.
Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đến bệnh viện kiểm tra thì nhìn thấy Hoàng Dĩ Đồng ra khỏi phòng khám.
Hoàng Dĩ Hân tiến lên, lo lắng hỏi: "Chị, kết quả thế nào rồi?"
Hoàng Dĩ Đồng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: "Bác sĩ nói tất cả đều ổn, bảo chị ăn uống, nghỉ ngơi cho tốt, phải rộng lòng, đừng nghĩ nhiều."
Hoàng Dĩ Hân kéo cánh tay Hoàng Dĩ Đồng, lúc đi lên phía trước, gặp Lý Trình Trình, Hoàng Dĩ Hân gật đầu với cô: "Chị Trình Trình, chị cũng đến bệnh viện kiểm tra ạ?"
Lý Trình Trình gật đầu: "Ừ."
Hoàng Dĩ Đồng, Hoàng Dĩ Hân cô đều quen cả nhưng không thân lắm, dù sao thì bình thường cô bận rộn, không có thời gian qua lại với mọi người nên cô không muốn nói nhiều với những người không quen, nhất là những người luôn thương nhớ Bạch Vân Sơn như Hoàng Dĩ Đồng, cô càng không muốn qua lại thân thiết.
"Tôi vừa làm kiểm tra xong, bác sĩ nói tất cả đều bình thường, bác sĩ còn nói tôi mang thai con trai." Hoàng Dĩ Đồng nhẹ nhàng xoa bụng, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Trình Trình: "Lý Trình Trình, tôi thấy bụng cô tròn như thế, không nhọn như bụng tôi nên chắc chắn cô mang thai con gái rồi, cô không cần hỏi bác sĩ đâu, tôi cũng có thể nhìn ra giới tính của đứa bé trong bụng cô."
"Tôi thích con gái, bởi vì con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, con gái có thể đồng cảm, thấu hiểu cho nỗi khổ của cha mẹ hơn con trai, vì thế tôi muốn sinh con gái, nếu như tôi thực sự có thể sinh được con gái, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô cẩn thận." Lý Trình Trình nhếch môi cười lạnh.
Người khác sinh con trai hay con gái thì liên quan gì đến cô ta sao?
Cứ phải đến trước mặt cô khoa tay múa chân là sao?
Lúc này hỏi giới tính đứa bé chưa phải là chuyện được cấm rõ ràng, có rất nhiều người sẽ hỏi một chút, hơn nữa bác sĩ cũng sẽ nói thẳng, nhưng vì Lý Trình Trình không để ý nên đương nhiên cô cũng không hỏi cái này.
Dù cho là nam hay là nữ thì đều là con của cô cả, cô có vốn liếng để đứa bé này sống cuộc sống tốt nhất, được hưởng nền giáo dục tuyệt vời nhất, sau này cũng có thể trở thành nhân tài ưu tú nhất.
Hoàng Dĩ Hân đỡ Hoàng Dĩ Đồng tới cửa bệnh viện thì không nhịn được hỏi: "Chị à, chị cứ phải châm chọc Lý Trình Trình làm gì? Chị không biết bệnh viện nhà họ Quý xây lên vì ai sao?"
"Vì ai hả?" Hoàng Dĩ Đồng hờ hững hỏi, lẽ nào là vì Lý Trình Trình kia sao?
"Trước đây Lý Trình Trình cứu được cháu trai nhỏ của bà chủ nhà họ Quý, vì để cảm ơn Lý Trình Trình nên bà ấy mới xây bệnh viện với trường tiểu học ở thôn An Cư, nếu chị mà còn đối xử với Lý Trình Trình như thế, đến lúc đó bệnh viện nhà họ Quý không nhận chị nữa, em xem chị làm thế nào." Dù sao thì Hoàng Dĩ Hân cũng là người có học, chắc chắn cô bé sẽ hiểu chuyện hơn Hoàng Dĩ Đồng một chút, hơn nữa cô bé thực sự không thể nhìn nổi cái bản mặt coi thường người khác của chị mình.
Vả lại không biết Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn có nhiều tiền thế nào à, họ dẫn dắt dân cả thôn kiếm tiền, lại còn xây thư viện cho đám trẻ trong thôn, Hoàng Dĩ Đồng có tư cách gì mà coi thường người ta?
Kể cả người ta sinh con gái thật thì sao, người ta có tiền mà, con gái người ta sẽ có thể sống cuộc sống hơn ối người, còn Hoàng Dĩ Đồng, dù cho cô ta có sinh được con trai thì thế nào? Với cái điều kiện kia của nhà họ Chu, cho đứa bé ăn no đã là một vấn đề chứ đừng nói đến cho đi học, bồi dưỡng con cái, đến lúc đó còn chẳng phải dựa dẫm vào nhà mẹ đẻ à.
May mà trong nhà có hai người anh trai chưa cưới vợ, có thể sắp xếp mọi chuyện trước lúc anh trai lấy vợ thì tốt, nếu đợi hai anh lấy vợ rồi, chị cô bé có muốn về nhà mẹ cũng chẳng về được nữa, càng không có khả năng mua đất xây nhà cho cô ta, để cô ta ở nhà mẹ như bây giờ.
Nhưng mà chị cô bé chẳng có chút tự hiểu lấy mình gì cả, cứ muốn so bì với Lý Trình Trình, cũng không biết chị ta lấy đâu ra mặt mũi ấy.
Hoàng Dĩ Đồng biết chuyện này thì lòng cũng hơi sợ, cô ta vội quay đầu nhìn bệnh viện, cũng không biết mấy lời cô ta vừa nói có bị bác sĩ với nhân viên hộ sĩ nghe thấy không, không biết họ có truyền đến tai bà chủ nhà họ Quý không.
Nói vậy thì Lý Trình Trình là ân nhân của nhà họ Quý, là người được bà chủ Quý coi trọng, cô ta đắc tội Lý Trình Trình không phải là đắc tội bà chủ nhà họ Quý rồi sao?
Nếu như bà chủ nhà họ Quý không cho cô ta đến bệnh viện kiểm tra, không cho cô ta đến bệnh viện sinh con thì phải làm sao?
Cô ta không muốn ở nhà nằm trên đống rơm để sinh con đâu.
Nghĩ đến đây, Hoàng Dĩ Đồng hơi sợ, bước chân cũng nhanh hơn nhiều, Hoàng Dĩ Hân vội đỡ Hoàng Dĩ Đồng, chị gái có thể mang thai đã không dễ dàng gì rồi, không thể để xuất hiện sơ sẩy.
Sau khi kiểm tra, Lý Trình Trình và đứa bé đều khỏe mạnh, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn vui lắm, còn về giới tính đứa bé, Lý Trình Trình không hỏi, cô không để bụng mấy thứ này.
Dù cho là nam hay nữ thì trong mắt cô chúng đều như nhau, chỉ cần là con cô, cô sẽ không phân biệt đối xử.
Khi về nhà, đi qua nhà Bạch Vân Sơn, Lý Trình Trình gõ cửa, đợi Bạch Vân Sơn ra mở cửa, cô hiếu kỳ hỏi: "Em liên lạc với Bạch San San chưa? Bạch San San nói thế nào rồi?"
Bạch Vân Sơn gật đầu: "Liên lạc với San San rồi ạ, San San nói đúng là con bé có một người bạn tên Cát Thiên Minh, có điều cậu ta không thi qua kỳ dự tuyển nên thôi học, không đi học nữa, chắc là trong nhà sắp xếp công việc cho, em hỏi San San có muốn cho người bạn kia cách liên lạc không, San San nói lúc đó họ chẳng thân nhau, bây giờ không cần thiết phải qua lại nên con bé không muốn chúng ta đưa địa chỉ nó cho người khác."
"Được, chị biết rồi, đợi lúc Cát Thiên Minh đến, chị sẽ nói với cậu ta." Nghĩ thôi cũng biết Bạch San San sẽ không đồng ý qua lại với Cát Thiên Minh kia, bây giờ Bạch San San làm việc trong doanh trại của Bạch Lão Tam, chỗ đó toàn quân nhân ưu tú, đẹp trai, mắt cô ta đã cao hơn đầu từ lâu rồi, cô ta không thể nào ưng Cát Thiên Minh được.
Sau đó Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn cứ cách hai ngày lại tới chỗ hẹn lấy khoai tây, hôm đó, lấy khoai tây Phàn Cao Phong đưa qua xong, lúc hai người quay về, Lý Trình Trình đột nhiên nói: "Đại Sơn, trước đây không phải anh sợ khoai tây của em sẽ không bán được ra sao? Bây giờ em cho anh thấy em bán khoai tây này thế nào nhé."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hay là thôi đi, bụng em lớn thế rồi, không thích hợp làm mấy chuyện này." Bạch Đại Sơn lo lắng nhìn bụng Lý Trình Trình, bây giờ bụng cô lớn thế này, sao có thể làm mấy công việc vất cả!
"Đi thôi, chúng ta về nhà trước, đợi lát nữa gọi hai cái xe bò qua giúp em chuyển năm trăm cân khoai tây là được rồi." Lý Trình Trình được Bạch Đại Sơn đỡ ngồi lên xe ba bánh: "Anh yên tâm đi! Chắc chắn em sẽ không đích thân làm, em chỉ phụ trách nói thôi, như vậy sẽ không bị mệt."