Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 263

Trịnh Thục Phân vui mừng không thôi: "Mẹ ơi, tin tức tốt, có tin tốt."

Ngô Tú Châu chậm rãi ngước mắt lên: "Có tin gì tốt mà con kích động thế?"

"Không phải, chắt ngoại của mẹ Mai Nhu ấy, bây giờ nó thành công tìm được đối tượng ở thôn An Cư rồi, nhìn thái độ nhà trai, cảm thấy họ muốn cưới Mai Nhu nhanh nhất có thể, mẹ, mẹ nói xem tiền sính lễ chúng ta lấy bao nhiêu là hợp lý?" Trịnh Thục Phân thắc mắc.

Bà ta sợ lấy nhiều quá người ta không dám cưới Mai Nhu nữa, nhưng lại sợ ít quá thì nhà mình chịu thiệt.

"Thật sao?" Ngô Tú Châu kinh ngạc nhìn Mai Nhu, xác nhận lại: "Nhanh như thế đã tìm được đối tượng ở thôn An Cư rồi hả?"

Mai Nhu xấu hổ cúi đầu rồi gật nhẹ.

Vương Tiểu Quyên vội nói: "Bà ngoại, mấy nhà ở đó trong nhà thưa người, nhà lại lớn, quan trọng nhất là nhà bên kia có mấy mẫu đất, Mai Nhu gả qua đó kể cả phải làm việc thì cũng không khổ, bởi vì nhà người ta ít người, hơn nữa mẹ chồng cũng là người hào phóng, tặng quà cho người ta là tặng cả một con gà mái già."

"Nếu đã như thế thì để Mai Nhu gả qua đó đi, đợi Mai Nhu sống quen ở thôn An Cư rồi thì lại giới thiệu đối tượng có điều kiện tốt cho các em họ khác." Ngô Tú Châu muốn để các cháu mình gả cho nam đồng chí có điều kiện tốt hoặc là nữ đồng chí có điều kiện tốt, có như thế chúng mới hiếu thuận lại bà ta không ít, về già, bà ta có thể sống tốt.

Bây giờ Lý Minh Sơn ngồi tù, cũng chẳng có ai đưa gì cho bà ta nữa, bà ta không thể cải thiện cuộc sống của mình nên chỉ có thể nghĩ ra cách này.

"Mẹ, vậy chúng ta đòi bao nhiêu sính lễ là hợp lý?" Trịnh Thục Phân vội hỏi.

Ngô Tú Châu nghĩ một lát rồi nói: "Không lấy nhiều, đòi ba trăm, đến lúc đó cho Mai Nhu năm chục tệ của hồi môn, Tiểu Quyên Năm chục, Thục Phân năm chục, còn lại một trăm năm mươi thì cho mẹ, mẹ chuẩn bị đồ cưới gả cho Mai Nhu, đợi Mai Nhu sinh con, địa vị ổn định rồi, chúng ta làm việc theo kế hoạch."

Ngô Tú Châu cũng là người thông minh, bà ta biết đòi nhiều quá, sau này không thể mở miệng nữa nên đòi ít một chút, như thế sau này có thể mở miệng hỏi vài lần.

Vương Tiểu Quyên nghe đến đây thì có hơi không vui, dựa vào đâu bà ta gả con gái, bà ta chỉ được có năm chục, lại còn phải cho mẹ bà ta năm chục rồi, còn cho cả bà ngoại một trăm năm mươi, rốt cuộc con gái bà ta do ai nuôi hả?

Tiền đến tay mẹ bà ta, sau này chắc chắn sẽ thành của em trai với vợ nó, mẹ bà ta thiên vị em trai.

Mà tiền vào đến tay bà ngoại, sau này chắc chắn sẽ tới tay cậu với mợ, chẳng liên quan gì đến bà ta.

Biết trước đã chẳng nói chuyện này ra, bà ta với chồng lặng lẽ gả Mai Nhu cho Hoàng Văn Đống là được rồi, nhưng giờ nói ra rồi, hối hận cũng vô dụng, nhưng mong bà ngoại thực sự có thể giúp con gái bà ta chuẩn bị chút của hồi môn.

Vương Tiểu Quyên gật đầu: "Vâng, vậy ngày mai cháu tới nhà họ Hoàng, nhà ta chỉ cần ba trăm tệ tiền sính lễ, họ nói ngày nào cưới thì ngày đó Mai Nhu nhà chúng ta gả qua."

Bảy thanh niên trí thức xem mắt với Mai Nhu mà chỉ có mình Hoàng Văn Đống ưng cô ấy, nếu không nắm bắt cơ hội, mau mau gả cho Hoàng Văn Đống, tránh cho đêm dài lắm mộng, Hoàng Văn Đống lại hối hận.

Đợi Mai Nhu gả cho Hoàng Văn Đống rồi là có thể giới thiệu các chị em khác cho sáu thanh niên trí thức chưa vợ kia, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đã thành người một nhà rồi, sau này không phải sẽ dễ nói chuyện sao?

 

 

"Sau này con gái nhà ta đều gả cho đàn ông thôn An Cư, đàn ông trong nhà đều lấy gái An Cư, không cần nhắc tới người thôn khác." Ngô Tú Châu nói.

Trịnh Thục Phân gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, sau khi về con sẽ dặn mọi người, ngoại trừ đối tượng ở thôn An Cư ra, không cân nhắc đến những thôn khác."

Trịnh Thục Phân có hai gái một trai, cháu ngoại lớn nhất là Mai Nhu, năm nay mười tám tuổi, bên dưới còn mấy đứa nữa, trước hết để Mai Nhu qua thôn An Cư đánh mở đầu, vài năm đưa đưa hết em trai, em gái qua thôn An Cư sống ngày tháng tốt lành.

Bây giờ thôn An Cư có bao nhiêu người xây nhà lầu, mua xe đạp, có thể thấy điều kiện thôn An Cư này tốt thế nào, gả qua đó chắc chắn sẽ sống tốt.

Thời buổi này bất kể là lấy vợ hay gả con gái, mọi người đều muốn đứa nhỏ tìm được đối tượng có điều kiện tốt, bởi vì tìm được đối tượng tốt mới có thể sống tốt.

Tối đó, Vương Tiểu Quyên một mình tới nhà Hoàng Văn Đống ở thôn An Cư một chuyến, nói với họ, nhà bà ta chỉ cần ba trăm tệ sính lễ là được, không cần thứ khác vì bọn họ thành tâm thành ý gả con gái, chỉ cần sau này Hoàng Văn Đống có thể đối xử tốt với Mai Nhu là được.

Với nhà Hoàng Văn Đống mà nói, ba trăm tệ tiền sính lễ quả thực không nhiều, thậm chí có thể nói là cực kỳ ít, bởi vì một năm trở lại đây, họ đã kiếm được bốn chục nghìn tệ, ngoại trừ hỗ trợ cưới gả con gái ra, tất cả của tích được phải tới hơn ba mươi nghìn tệ, sính lễ ba trăm tệ với họ mà nói chỉ là chín trâu mất một cọng lông, không đáng nhắc đến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi ngày Hoàng Văn Đống và cha thay nhau bán hải sản khô hoặc hoa quả, hai người một ngày kiếm được gần một trăm tệ, mà mẹ Hoàng Văn Đống ở bên ngoài đào rau dại thôi, một ngày cũng kiếm được vài tệ.

Bây giờ một năm nhà họ kiếm được hơn ba mươi nghìn tệ.

Nhưng thực ra họ đã theo Lý Trình Trình làm được hơn một năm rồi, tiền kiếm vào chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.

Vì thế nhà họ Hoàng lập tức đồng ý, hơn nữa còn đưa thẳng ba trăm tệ tiền sính lễ cho Vương Tiểu Quyên, cũng định sẵn thời gian kết hôn là vào mồng một tháng năm, bởi vì ngày đó thích hợp cưới gả, hơn nữa cũng không còn mấy ngày nữa là đến.

Cho hai người kết hôn sớm, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Bởi vì chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là tới mồng một tháng năm, vì thế hai nhà bận rộn hẳn lên.

Lý Trình Trình cũng nhận được lời mời của người nhà họ Hoàng, bởi vì người nhà họ Hoàng lấy hải sản khô với hoa quả của cô, bọn họ cũng là bạn hợp tác, mời họ tới ăn tiệc cưới cùng là điều bình thường.

Chỉ là Lý Trình Trình không ngờ họ lại mời nhanh thế, hình như cách ngày mà Ngô Tú Châu dẫn theo một đám người hùng hổ tới thôn An Cư chưa được bao lâu, thế mà Hoàng Văn Đống và Mai Nhu đã kết hôn rồi.

Có điều thời đại này phần lớn là như thế, sau khi gặp mặt làm quen, cảm thấy được thì kết hôn, rất ít khi có người hẹn hò ba, năm năm, suy cho cùng phía nhà trai cũng sợ tặng đồ không công, nhà gái sợ nhà trai để lâu hối hận, kéo dài tuổi xuân của con gái mình, không gả đi được nữa.

Rất nhanh đã đến ngày mồng một tháng năm, đến ngày Hoàng Văn Đống cưới vợ.

Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn không đến góp vui từ sớm, suy cho cùng bụng của Lý Trình Trình to rồi, cô cũng sợ bị người ta đụng phải, cô với Bạch Đại Sơn đến thư viện trước, xem tiến độ xây dựng thư viện.

Đột nhiên tiếng pháo oang oang nổi lên, Lý Trình Trình biết cô dâu vào thôn rồi, lúc này mọi người tranh nhau kẹo cưới, cảnh tượng náo nhiệt, cô càng không nên tới góp vui.

 
Bình Luận (0)
Comment