Đợi đến khi Lý Hiểu Đồng tan học, họ mới cùng Hoàng Tú Tuệ, Điền Khả Khả tới nhà họ Hoàng ăn tiệc cưới, không ngờ người nhà Ngô Tú Châu cũng ở đây, nhà họ đông người, một nhà ngồi đầy ba bàn tiệc.
Lý Trình Trình thấy là lạ, họ là họ hàng đằng gái, nên ở phía nhà gái ăn tiệc chứ, sao lại tới nhà trai ăn thế này?
Cũng không biết làm ăn kiểu gì nữa.
Nhà họ Lý ở gần nhà Hoàng Văn Đống, đương nhiên cũng được mời đến ăn tiệc, nhà họ Lý không ít người, ngồi gần đầy hai bàn, bàn thứ hai còn vị trí trống, nhìn thấy Lý Trình Trình, Mạnh Thanh Thanh vẫy tay với cô: "Trình Trình, mấy đứa đến rồi à, ngồi cùng mọi người đi."
"Thôi, tôi ngồi với chị dâu Tú Tuệ." Lý Trình Trình từ chối đề nghị của Mạnh Thanh Thanh, đã cắt đứt quan hệ rồi thì không cần qua lại nữa.
Bác cả Lý Vân Đông của nhà họ Lý đập bàn, không vui nói: "Không dễ dàng gì mới gặp mặt, đến người cũng không biết chào à? Cái giống vô tình vô nghĩa, cắt đứt quan hệ rồi, lẽ nào mọi người không phải người thân của mày à? Đây không phải bà nội mày sao? Mọi người không phải bác trai, bác gái, anh chị họ của mày à?"
Hoàng Dĩ Đồng nghe thấy thế thì cười khi thấy người ta gặp hoạ.
Lý Vân Đông làm mất mặt Lý Trình Trình trước nhiều người thế này, xem Lý Trình Trình còn có gì đáng để kiêu ngạo.
Lý Vân Đông chỉ tên là Lý Vân Đông thôi, không phải Lý Vân Đông do Lý Minh Sơn và Trình Tuyết Dương sinh ra, mặc dù không đưa thuốc cho cô như cái người Lý Vân Đông kia nhưng cũng chẳng đối xử tốt với cô.
"Lý Vân Đông, ông nói tôi vô tình vô nghĩa, được thôi, vậy tôi vô tình vô nghĩa cho ông xem, từ hôm nay trở đi, mấy người đừng theo tôi kiếm tiền nữa, rau với rau dại của mấy người cũng đừng mang tới chỗ tôi."
Cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý rồi nhưng sau này lúc làm ăn, cô vẫn không phân biệt đối xử, dù sao thì mọi người cùng đưa hàng, cô cũng không thể phân biệt đối xử nên đã xử sự với họ như những người khác.
Không ngờ tới đưa họ kiếm nhiều tiền như thế rồi mà họ còn chưa biết đủ.
"Trình Trình, bác cả cháu uống rượu rồi, nói toàn lời say, cháu đừng để trong lòng." Mạnh Thanh Thanh vội vàng phá vỡ cảnh tượng, nếu Lý Trình Trình thực sự lật mặt, sau này họ không có ngày tháng tốt lành nữa.
Con trai cả của bà ta Lý Bình Bình đã hai tư tuổi rồi còn chưa có đối tượng, bây giờ trong nhà có tiền rồi, chuyện tìm đối tượng có thể thấy tương lai, nếu không phải trước đó Lý Minh Sơn đưa hết tiền với lương thực cho người ngoài thì trong nhà cũng không nghèo đến mức đấy, càng không đến mức làm Lý Bình Bình chậm trễ đến cái tuổi này.
Mạnh Thanh Thanh sợ trong nhà mất đi nguồn kinh tế, hại con trai lông bông cả đời.
Lý An An kia không trông nhằm gì được, tới nhà họ Quý lâu như thế rồi mà một chinh một cắc cũng không mang về, đứa con gái này nuôi không công rồi, chẳng bằng đứa con nuôi Lý Trình Trình này! Ít nhất họ theo Lý Trình Trình làm ăn, một ngày có thể kiếm được mấy chục tệ.
"Tôi mong một vài người nào đó có thể biết rõ thân phận với vị trí của mình." Lý Trình Trình liếc Lý Vân Đông rồi đi tới chỗ mấy người kế toán, đưa phong bì năm tệ ra, sau đó tìm bàn trống ngồi xuống, Lý Hiểu Đồng ngồi bên trái cô, Bạch Đại Sơn ngồi bên phải cô.
Một lúc sau Bạch Vân Sơn cũng dẫn Hoàng Tú Lan tới, xem ra sáng nay cậu ta lên thị trấn đón Hoàng Tú Lan về.
Có vài người tặng chút tiền mà kéo cả nhà đến ăn chực, mà Bạch Vân Sơn chỉ dẫn một người tới ăn cơm, không có gì là không được.
Hoàng Dĩ Đồng nhìn Hoàng Tú Lan bên cạnh Bạch Vân Sơn, cô ta biết vợ chưa cưới của Bạch Vân Sơn khá mập, nhưng không mập như mẹ cô ta nói, bà ta bảo mập như con heo, lại còn xấu nữa, nhưng dáng vẻ Hoàng Tú Lan thực sự không xấu.
"Thục Hương, qua đây một lát." Ngô Tú Châu nhìn Lý Bình Bình một lúc lâu, phát hiện ra mẹ ruột anh ta là Mạnh Thanh Thanh tạm được nên gọi đứa con gái thứ ba của mình qua.
Trịnh Thục Hương đứng lên đi tới chỗ Ngô Tú Châu rồi ngồi xổm xuống, ngang tầm với Ngô Tú Châu, thắc mắc: "Mẹ, mẹ gọi con qua đây có chuyện gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngô Tú Châu chỉ Lý Bình Bình cạnh Mạnh Thanh Thanh rồi nói: "Xem xét từ cuộc nói chuyện của mọi người, cái chàng trai kia năm nay hai tư, còn chưa có đối tượng, khá xứng đôi với con gái con, con để Lưu Chân Như gả cho cậu ta đi."
Trịnh Thục Hương vừa thấy mặt Mạnh Thanh Thanh đã bị dọa không nhẹ: "Mẹ, đấy là con dâu với cháu trai Lý Minh Sơn đấy, mẹ muốn để con gái con gả cho cháu trai Lý Minh Sơn sao? Họ thực sự sẽ không bắt nạt Chân Như nhà ta chứ?"
"Con ngu à, không phải hôm đó nhà họ Lý chia nhà rồi sao? Bây giờ ai cũng có cuộc sống riêng, làm gì có người có tâm lo chuyện nhà người khác?" Ngô Tú Châu duỗi tay chí thái dương Trịnh Thục Hương, giận dữ nói.
"Cậu ta hai tư rồi còn chưa có đối tượng, không phải sức khỏe có vấn đề gì đấy chứ, nếu như sức khỏe có vấn đề, Chân Như nhà ta gả qua đó chẳng phải là quả phụ còn chồng sao?" Trịnh Thục Hương lo lắng hỏi.
"Trước đó Lý Minh Sơn đưa hết tiền với lương thực cho chúng ta, không phải chỉ thiệt cho nhà họ thôi sao? Nhà họ Lý không có tiền, Lý Bình Bình tuổi này rồi còn chưa có đối tượng không phải là bình thường à? Một năm trở lại đây nhà họ Lý mới khấm khá lên, để Chân Như gả qua đó, đúng lúc có thể cùng họ trải qua cuộc sống tốt lành, tuyệt thế còn gì!" Nghĩ tới cả đời đều có hai người đàn ông cho bà ta tiền và lương thực, Ngô Tú Châu kiêu ngạo không thôi.
Bà ta cảm thấy phụ nữ như mình mới là người phụ nữ thành công, chẳng cần làm gì cũng có người tranh nhau nuôi bà ta, bà ta thực sự muốn truyền bản lĩnh này cho người nhà, nhưng mà không có ai có thể học được.
Vậy thì chỉ có thể giúp họ chọn người có điều kiện tốt, để họ có cuộc sống an lành, sau đó giúp đỡ đám con trai trong nhà thôi.
Trịnh Thục Hương đến cạnh Lưu Chân Như, thì thầm nói: "Chân Như, bây giờ còn chưa khai tiệc, con theo mẹ ra đây một lát."
Lưu Chân Như gật đầu, đứng dậy theo mẹ mình ra cửa nhà họ Hoàng, khó hiểu hỏi: "Mẹ, có chuyện gì không thể nói bên trong sao, cứ phải ra ngoài này mới nói? Lát nữa lên món rồi, bị họ cướp mất thì sao?"
"Đều là người nhà chúng ta cả, sao có thể cướp sạch không phần chúng ta chứ? Con không cần lo mấy thứ đó." Trịnh Thục Hương chỉ Lý Bình Bình ngồi cạnh Mạnh Thanh Thanh rồi nói: "Bà ngoại con bảo con nghĩ cách gả cho Lý Bình Bình."
Lưu Như Chân nhất thời khó xử: "Không phải bà ngoại mới quậy với nhà họ một trận sao? Lý Bình Bình có thể không so đo hiềm khích lúc trước mà ưng con, người nhà họ có thể cho con vào cửa chắc? Con còn là cháu gái ngoại của Ngô Tú Châu đó!"
"Lý Bình Bình không nhớ chúng ta đâu nên con không cần lo lắng thế, cùng lắm thì không cho họ biết chúng ta có liên quan tới Ngô Tú Châu, như thế đã được chưa?" Trịnh Thục Hương vỗ vai Lưu Chân Như: "Bà ngoại con là người ranh mãnh, nhìn người khá chuẩn, bà ấy nói có thể gả chắc chắn có thể gả, sau đó con phải cố gắng rồi, tranh thủ lấy lòng Lý Bình Bình, đừng bị em họ của cậu tư nhà con cướp trước, dù sao thì bây giờ mọi người đều muốn gả cho người thôn An Cư để có cuộc sống tốt."