Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 265

Con cái nhà cậu năm không thể gả tới nhà họ Lý bởi vì cậu năm Trịnh Thư Ngạo là con riêng của Lý Minh Sơn, là em trai ruột của cha Lý Bình Bình, con gái ông ta đương nhiên không thể gả cho Lý Bình Bình.

Còn những người khác không liên quan gì tới Lý Minh Sơn, hiển nhiên không cần lo lắng.

Thấy bắt đầu lên món, Trịnh Thục Hương và Lưu Chân Như vội vàng quay lại bàn, thực sự Lưu Chân Như sợ em họ nhỏ hơn mình một tuổi của nhà cậu tư hành động trước, dù sao thì bây giờ mọi người chỉ có một mục tiêu là gả vào thôn An Cư, ở nhà lớn, sống cuộc sống tốt đẹp.

Thế là cô ta đi qua sau lưng Lý Bình Bình, cố ý cọ vào lưng Lý Bình Bình.

Lý Bình Bình bị đụng nhoài ra bàn, đang muốn quay đầu lại mắng thì nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tủi thân nhìn mình: "Xin lỗi, tôi không cố ý, vừa rồi không biết ai ngáng chân tôi, hại tôi suýt ngã, may mà anh cản lại giúp tôi, nếu không tôi đã bị thương rồi, cảm ơn anh!"

Lưu Chân Như nói thế khiến Lý Bình Bình không thể nói gì nữa, chỉ đành xua tay: "Không sao, không sao, sau này nhớ cẩn thận."

"Vừa rồi là vì có đồng chí tôi mới tránh khỏi việc bị thương, dù thế nào tôi cũng phải cảm ơn đồng chí cẩn thận mới được, tôi là Lưu Chân Như, đợi đến lúc hết bận, tôi mời đồng chí ăn cơm để cảm ơn, đồng chí thấy sao?" Lưu chân Như vội bán mình đi.

Trịnh Thục Phân là dì cô ta, Vương Tiểu Quyên là chị họ cô ta, vậy thì con gái Vương Tiểu Quyên – Mai Nhu chính là cháu gái cô ta, cháu gái nhỏ hơn cô ta cũng có thể gả cho người thôn An Cư rồi, cô ta làm gì, sao có thể không bằng cháu gái mình được?

Lý Bình Bình gật đầu: "Mở tiệc rồi, ăn cơm trước đi!"

"Ừm!" Lưu Chân Như nở nụ cười dịu dàng, sau đó về vị trí của mình ngồi xuống, đợi lúc lên món, thỉnh thoảng cô ta lại nhìn Lý Bình Bình, Lý Bình Bình bị cô ta nhìn tới tâm phiền ý loạn, không biết rốt cuộc cô ta có ý gì.

Mấy người Lý Trình Trình ăn cơm xong thì về, không ở lại lâu, vốn dĩ không quen biết, bởi vì chuyện bán hải sản tươi nên cô mới tới đây.

Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả chạy trước nô đùa, Lý Trình Trình và Hoàng Tú Lan khoác tay nhau đi đằng trước, Bạch Đại Sơn và Bạch Vân Sơn đi sau, nhìn cảnh tượng hai nữ đồng chí nói chuyện vui vẻ, hai người đều thấy nhẹ nhõm.

"Bạch Vân Sơn." Hoàng Dĩ Đồng phưỡn bụng đuổi theo.

Bạch Vân Sơn nhìn cô ta, thấy một người phụ nữ không quen biết, cậu ta chẳng thèm để ý, trực tiếp đi theo Bạch Đại Sơn, bây giờ cậu ta cẩn thận nhớ lời Lý Trình Trình nói, phải duy trì khoảng cách với các nữ đồng chí khác ba mét, tránh cho hạnh phúc khó có được bị hủy,

Hoàng Dĩ Đồng thấy Bạch Vân Sơn không để ý đến mình thì vừa đau lòng vừa giận dữ, cô ta túm tường giậu nhà Hoàng Văn Đống, ngón tay đầy bùn, đều trách mẹ cô ta năm đó không đồng ý để cô ta ở bên Bạch Vân Sơn.

Nếu không bây giờ người đi cùng Bạch Vân Sơn chắc chắn là cô ta, sao người phụ nữ béo kia có cơ hội chứ.

 

 

Sau khi tan tiệc, mọi người rời đi, sân nhà Hoàng Văn Đống chỉ còn lại những người thân thiết nhất của cả hai nhà, hai vợ chồng Vương Tiểu Quyên làm ba mẹ vợ Hoàng Văn Đống, đương nhiên cũng ở lại uống trà, nói chuyện.

Thực ra cha mẹ và họ hàng nhà gái không nên ở đây, nhưng vì Ngô Tú Châu muốn để trai gái nhà mình thành công tiếp xúc với trai gái thôn An Cư nên cố ý bảo họ là tập tục thôn mình như thế, ngày kết hôn, nhà gái phải đến nhà trai ăn cơm.

Nhà Hoàng Văn Đống cũng không chứng thực mấy chuyện này nên để Ngô Tú Châu dẫn theo một đám người tới ăn, may mà trong nhà có tiền nên bữa cơm này chỉ là chuyện nhỏ với nhà họ.

Trịnh Thục Hương thấy nhà Lý Bình Bình ra ngoài thì vội đẩy cánh tay Lưu Chân Như, bảo cô ta mau đuổi theo, Lưu Chân Như nhớ tới cơm ngon vừa rồi, cô ta biết chỉ có gả cho người thôn An Cư mới có thể sống ngày tháng như thế nên cô ta lấy dũng khí đuổi theo.

"Đồng chí Lý Bình Bình, tôi vừa nghe người nhà gọi anh là Lý Bình Bình, không biết là chữ Bình nào thế, Bình trong bình an sao?" Lưu Chân Như chạy tới trước mặt Lý Bình Bình, thở dốc hỏi.

Có lẽ là vì trên người con gái có mùi hương riêng biệt, Lưu Chân Chân tiến lại gần Lý Bình Bình, anh ta đã cảm nhận được mùi thơm tươi mới khiến mình đột nhiên trở nên cực kỳ căng thẳng: "Đúng rồi, là Bình trong bình an, người nhà tôi muốn tôi bình an nên mới đặt tên tôi là Lý Bình Bình, em gái tôi là Lý An An, cô... cô tên gì thế?"

"Tôi là Lưu Chân Như, Chân trong chân thật, Như trong nếu như." Lưu Chân Như ngại ngùng nói, Lý Bình Bình hỏi tên cô ta có phải vì Lý Bình Bình không ghét cô ta không.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Chân Như hơi vui vẻ, cô ta lấy một chiếc khăn nhét vào tay Lý Bình Bình: "Cảm ơn anh vừa chắn giúp tôi, nếu không tôi ngã xuống đất, không bị thương thì cũng bị xấu mặt, trưa mai tôi ở cửa khách sạn quốc doanh đợi anh, tôi mời anh ăn cơm."

Lưu Chân Như nói xong thì chạy, hoàn toàn không cho Lý Bình Bình cơ hội từ chối.

Trịnh Thục Hương thấy Lưu Chân Như về thì nhướn mày với cô ta, Lưu Chân Như vui vẻ gật đầu, bởi vì không nói rõ nên Trịnh Thục Hương tưởng chuyện hoàn thành rồi, trong lòng sung sướng không thôi, thế là không cần ngưỡng mộ cháu gái nhà chị cả nữa, con gái nhỏ nhà bà ta cũng có thể gả đến thôn An Cư rồi.

Lý Trình Trình về đến cửa nhà, đứng đợi Bạch Đại Sơn mở cửa, trong lúc vô ý, cô phát hiện ra Hoàng Dĩ Đồng đứng cách đó không xa, Lý Trình Trình cảm thấy cạn lời, cô ta có chồng rồi, hơn nữa bụng còn to thế kia, sắp sinh con luôn rồi mà còn nhìn người đàn ông khác, không tốt lắm đâu nhỉ?

"Hoàng Tú Lan, nếu như có người nào đó đến trước mặt em nói vài chuyện đảo lộn trắng đen hòng ly gián, em đừng dễ dàng tin tưởng, phải tự mình chứng thực, biết chưa hả?" Lý Trình Trình cũng không biết Hoàng Tú Lan có chịu được mấy chuyện này không nên có lòng tốt nhắc nhở.

Nhưng mong Hoàng Dĩ Đồng đừng làm ra chuyện trời đất khó dung gì, nếu không đừng trách cô chặt đường làm ăn của nhà họ Hoàng.

Mặc dù Hoàng Tú Lan không biết tại sao Lý Trình Trình lại nói thế nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc gật đầu.

Đợi Bạch Đại Sơn mở cửa, Lý Trình Trình lại nhìn về bên đó, bên kia không còn bóng dáng Hoàng Dĩ Đồng nữa, mọi người vào nhà, Bạch Đại Sơn đóng cửa lại, mọi người ngồi ngoài phòng khách nói chuyện.

Một lúc sau Lý Trình Trình đứng lên xuống bếp, lấy vài quả đu đủ đã chín cho Bạch Đại Sơn: "Anh gọt vỏ rồi cắt ra xong bưng lên nhé, vừa ăn cơm xong có thể ăn chút hoa quả cho bớt ngấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ừm, vợ, em mau ngồi nghỉ đi, mọi chuyện giao cho anh là được rồi." Bạch Đại Sơn "đẩy" Lý Trình Trình về phòng khách, sau khi cô ngồi xuống, anh vào bếp bắt đầu xử lý mấy quả đu đủ kia.

 
Bình Luận (0)
Comment