Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 266

Từ khi làm ăn buôn bán hoa quả phương nam, trong nhà ngày nào cũng có quả trái đủ loại, anh sắp ăn phát ngán rồi nhưng hoa quả lại có hàm lượng dinh dưỡng cao, Lý Trình Trình vẫn nên ăn nhiều một chút mới tốt, thế mới có thể bổ sung dưỡng chất cần thiết cho cơ thể.

Bạch Đại Sơn bưng đu đủ gọt xong lên, đặt trên bàn, Lý Trình Trình giải thích: "Đây là quả đu đủ, mùi vị có thể sẽ hơi lạ nhưng ăn thêm mấy miếng em sẽ thích mùi vị này."

Kiếp trước cô cảm thấy sầu riêng, mít đều có mùi kỳ lạ, nhưng đợi sau khi ăn vài miếng cô lại nghiện, lần nào đi siêu thị cũng phải mua một ít thịt sầu riêng ăn, kể cả thịt sầu riêng có đắt, một miếng mất mấy chục tệ, gần bằng giá của một cân sầu riêng.

Có điều bản thân đi làm kiếm tiền, sao phải bạc đãi chính mình?

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhất là sau này biết trong lòng cha mẹ chỉ có em trai, muốn thông qua chèn ép bản thân để giúp em trai, từ đó về sau, cô đặt bản thân lên vị trí số một, muốn ăn gì thì mua, muốn cái gì thì mua cái đó, nếu đã không có ai thích cô thì cô thích chính mình.

Hoàng Tú Lan dùng tăm tre xiên một miếng đu đủ, nếm thử một miếng rồi gật đầu: "Vị cũng tàm tạm! Không kỳ lạ như Trình Trình nói."

"Không phải chị tiêm cho em một mũi dự phòng trước sao? Sợ các em không chịu được mùi vị này." Lý Trình Trình cười rồi cũng ăn cùng.

Hoàng Tú Lan và Bạch Vân Sơn ngồi chỗ Lý Trình Trình một lúc thì về, Lý Trình Trình nói với Bạch Đại Sơn: "Ngày mai em phải đến cửa hàng thực phẩm tươi sống và cửa hàng tôm hùm đất, lâu không đi xem thử, em không biết bên đó làm ăn thế nào."

Mặc dù kiếm được nhiều tiền không phải cửa hàng thực phẩm và cửa hàng tôm hùm đất nhưng Lý Trình Trình không có ý định bỏ qua hai cửa hàng này, dù cho kiếm được bao nhiêu tiền thì đây cũng là một khoản thu nhập.

"Được, vậy đợi Hiểu Đồng đến trường thì chúng ta sẽ đi." Bạch Đại Sơn gật đầu, sau đó thu dọn đĩa quả và tăm tre, Bạch Đại Sơn vừa rửa vừa nói: "Vợ ơi, nghe lời em nói trồng lương thực thô, bây giờ anh nhàn hơn nhiều, không cần ra ruộng từ sáng đến tối như người ta nữa."

Lý Trình Trình cạn lời: "Đất chia cho nhà anh không phải ruộng nước, chỉ có thể trồng lương thực thô!"

Cái gì mà nghe lời cô? Nếu lời này truyền tới tai người khác người ta lại tưởng cô lười không trồng lúa nước, rõ ràng là đất nhà họ địa thế cao, không dùng nước được nên mới không thể không đổi cây trồng.

Trồng lúa nước cần nhiều nước, lẽ nào phải tát từng gáo nước sao? Nhà bọn họ chỉ có hai người là cô và Bạch Đại Sơn, kể cả một ngày hai tư tiếng tát nước ngoài ruộng, e là cũng chả đủ nước dùng.

Nếu như mọi người ngưỡng mộ họ trồng lương thực thô, vậy họ có thể đổi sang trồng lương thực thô, bây giờ sau khi chia ruộng cho rừng nhà, đất đều là của mình, đúng là muốn trồng cái gì thì trồng, chỉ cần giao đủ sản lượng là được.

Tối đó, Hoàng Văn Đống và Mai Nhu ngồi trên giường đếm tiền mừng, mẹ Hoàng mở cửa vào, trực tiếp thu hết tiền trên giường đi.

Hoàng Văn Đống ngẩng đầu nhìn mẹ Hoàng, không vui hỏi: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"

"Trước khi để con cưới Mai Nhu, con đồng ý gì với mẹ rồi? Có phải con nói sau này tiền đều giao cho mẹ không?" Mẹ Hoàng nhét tiền vào trong túi vải, sau khi cất kỹ mới nói: "Hôm nay tiền làm tiệc rượu đều cho cha mẹ bỏ ra, vì thế con nói xem con có nên trả tiền cho mẹ không? Tiền mừng này có nên dùng để bù vào tiền làm tiệc rượu không?"

Hoàng Văn Đống nghĩ tới người một đống người nhà họ Trịnh và một đống người nhà họ Mai, anh ta biết bản thân có bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ bù vào cái động không đáy nên chẳng nói thêm gì nữa.

Mẹ Hoàng đếm hai mươi tệ, đưa cho Mai Nhu: "Mai Nhu, sau này con ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ làm việc, sớm ngày sinh cháu trai cho nhà họ Hoàng chúng ta, mỗi tháng mẹ cho con hai mươi tệ tiền tiêu vặt, con mà dám làm chuyện gì khiến mẹ không vui, một hào con cũng không có."

Mỗi tháng hai mươi tệ, một năm hai trăm bốn mươi tệ, đúng là mẹ Hoàng thương cô ấy.

 

 

"Hai mươi tệ này cho con tiêu để mua đồ ăn vặt, mua quần áo, nếu con lấy về cho nhà mẹ đẻ dùng thì tháng này con chẳng còn gì cả, hiểu chưa?" Đương nhiên mẹ Hoàng không ngăn cản cô ấy hiếu thảo với nhà mẹ đẻ, nhưng cũng phải một vừa hai phải thôi.

Nếu như Mai Nhu ngốc nghếch đưa hết hai mươi tệ ra thì tháng đó không có tiền tiêu, mà bà ta cũng sẽ không lo chuyện này, dù sao thì mỗi tháng bà ta đưa hai mươi tệ thì chỉ cần đưa thôi, sau đó tiền chẳng liên quan gì đến bà ta nữa.

Hoàng Văn Đống huých tay vào Mai Nhu, nhắc nhở: "Còn không cảm ơn mẹ chúng ta đi."

"Cảm ơn mẹ ạ." Mai Nhu vội lí nhí nói, trong lòng sung sướng không thôi, chẳng cần làm gì, một tháng cũng có hai mươi tệ, phải biết là trong nhà cô ấy, mấy tháng trời cũng không tích được hai mươi tệ đâu.

Mà từ nay về sau, tháng nào cô ấy cũng có hai mươi tệ, hai mươi tệ này thuộc về mình cô ấy, cô ấy muốn làm gì thì làm, mẹ chồng sẽ không cấm cản cô ấy, đây là đãi ngộ tốt cỡ nào cơ chứ?

Cô ấy không nằm mơ đâu nhỉ!

Sau khi rời đi, mẹ Hoàng đóng cửa lại, Hoàng Văn Bân vội xuống giường chèn chốt, bởi vì anh ta sợ lát nữa mẹ Hoàng sẽ vào làm phiền họ, dù sao thì hôm nay cũng là đêm tân hôn của hai người mà.

Mai Nhu nhéo cánh tay mình, đau đến kêu lên, Hoàng Văn Đống hỏi: "Vợ, em làm gì thế?"

"Em đang nghĩ có phải bản thân đang nằm mơ không?" Mai Nhu cười ngượng ngùng.

"Bây giờ biết rồi chứ gì? Có phải nằm mơ không?" Hoàng Văn Đống hỏi.

Mai Nhu lắc đầu: "Không phải mơ, tất cả đều là thật."

Thế mà cô ấy thực sự dựa vào việc lấy chồng rồi trải qua cuộc sống mà trước đây đến mơ cũng chẳng dám mơ.

"Em thích rồi thì giờ cũng đến lượt anh vui..."

Sáng sớm hôm sau, đợi Lý Hiểu Đồng đến trường rồi, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn xuất phát, bây giờ thu nhập hai cửa tiệm đều giao cho Hoàng Tú Lan, dù sao thì Hoàng Tú Lan là em dâu, ngang với người nhà, Lý Trình Trình chắc chắn yên tâm.

Lại thêm cô thu vào bao nhiêu hàng, xuất ra bao nhiêu hàng, trong lòng cũng tính rồi, chỉ cần đối chiếu là biết tiền có ít đi hay không.

Lý Trình Trình đến cửa hàng thực phẩm tươi sống trước, lúc này rất nhiều người qua mua rau, Lưu Quế Hương còn đang bận nên Lý Trình Trình không làm phiền, chỉ đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi tới tiệm tôm hùm đất bên cạnh.

Bởi vì tiệm tôm hùm đất chỉ có một vị nên mọi người không chọn, mua xong thì đi ngay.

"Trình Trình, sao chị lại đến đây?" Hoàng Tú Lan nhìn thấy Lý Trình Trình thì sung sướng hỏi.

Lý Trình Trình cười: "Chị tới xem một lát thôi, em tập trung bán hàng của em đi, mặc kệ chị, bên này chị còn quen thuộc hơn em."

Hoàng Tú Lan gật đầu rồi vội làm việc, hương vị tôm hùm đất rất ngon, rất nhiều người thích ăn nên doanh số bán hàng vẫn luôn tốt, có người mua một phát mấy cân, nếu không phải mỗi ngày chỉ bán nửa ngày, có lẽ từ sáng đến tối đều có người tới mua.

 
Bình Luận (0)
Comment