Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 276

Hoàng Tú Tuệ dùng cùi chỏ chạm vào cánh tay Lý Trình Trình nói đùa: "Bạch Đại Sơn của em yêu em như vậy, nhất định sẽ không thay đổi. Chị thì không thể chắc chắn như vậy. Đến nay chị mới sinh được một đứa con gái, ngay cả con trai cũng không có, không biết có bao nhiêu người như hổ rình mồi nhìn anh ta! Có khi người ta chỉ cần ngoắc ngón tay anh ta cũng quên luôn hai mẹ con chị rồi."

"Ai cũng có lúc chán mà. Đối xử tốt với chị bây giờ không có nghĩa là sau này còn sẽ tốt với chị. Lâu dần sẽ cảm thấy nhàm chán. Điều quan trọng nhất là phải xem có tinh thần trách nhiệm và lương tâm hay không." Lý Trình Trình nhếch môi nói: "Đương nhiên, chúng ta muốn thứ gì có thứ đó, chúng ta có đủ tự tin, có thể sống một cuộc sống tươi đẹp mà không cần đàn ông, vậy thì không có gì phải sợ hãi. Khi còn ở bên nhau thì phải sống hạnh phúc với nhau, còn khi không ở bên nhau thì phải sống thật tốt."

Tuy rằng cô không hiểu rõ lắm về đàn ông, nhưng cô rất hiểu bản chất con người, bản chất con người là như thế, không ai có thể kỳ vọng quá cao vào bản chất con người.

Lúc này, Hoàng Văn Đống dẫn Mai Nhu và Trương Hoằng Tân đến đây. Hôm nay Trương Hoằng Tân đến tìm Hoàng Văn Đống chỉ để sự hiện diện của anh ta ở đây được nhiều hơn, anh ta muốn đến thôn An Cư để gặp những nữ đồng chí, dù họ chưa kết hôn hay đã ly hôn, chỉ cần họ có thể chấp nhận anh ta, anh ta không kén chọn, nhưng gia đình phải có tiền.

Khi đến đám dương xỉ, họ nhìn thấy Lý Trình Trình và Hoàng Tú Tuệ, Hoàng Văn Đống lịch sự giới thiệu với các cô: "Lý Trình Trình, Hoàng Tú Tuệ, đây là cậu họ của vợ tôi Mai Nhu, Trương Hoằng Tân."

Không có thâm niên hay quan hệ họ hàng, khoảng cách tuổi tác cũng không lớn lắm, Hoàng Văn Đống không biết nên gọi họ là gì nên chỉ gọi họ bằng tên.

"Xin chào, hai đồng chí xinh đẹp!" Trương Hoằng Tân đưa tay chào đón họ, vẻ mặt dầu mỡ gần như không thể làm người khác muốn nhìn vào.

Mai Nhu hơi gật đầu: "Xin chào Lý Trình Trình, Hoàng Tú Tuệ."

Lý Trình Trình và Hoàng Tú Tuệ cũng gật đầu mỉm cười: "Chào mọi người."

Hoàng Tú Tuệ: "Dương xỉ ở đây có nhiều lắm, có thể hái thoải mái."

Sau đó, Hoàng Văn Đống dẫn Mai Nhu và Trương Hoằng Tân đi hái dương xỉ, từng cây một, âm thanh giòn tan rất dễ nghe, Trương Hoằng Tân cúi xuống hái dương xỉ, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn Lý Trình Trình và Hoàng Tú Tuệ.

"Cậu họ, hiện tại cậu đã ly hôn, sau này nhất định muốn tìm vợ phải không? Bằng không một mình cậu sống sẽ rất cô đơn đấy!" Hoàng Văn Đống đến gần Trương Hoằng Tân tò mò hỏi: "Không biết cậu họ muốn tìm một người vợ như thế nào? Cậu họ có thể nói cho cháu biết, cháu có thể giúp cậu hỏi thăm trong thôn xem."

Trương Hoằng Tân thu hồi ánh mắt khỏi Lý Trình Trình và Hoàng Tú Tuệ, nhìn về phía Hoàng Văn Đống: "Nhìn cậu như này còn có thể yêu cầu cái gì nữa? Chỉ cần cô ấy là phụ nữ có thể sinh con là được. Đã ly hôn và có con cũng không sao, chỉ cần cô ấy chịu sinh con trai cho cậu, nhưng phải dưới hai mươi bảy tuổi, không được lớn hơn cậu, cậu không thể chấp nhận một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình."

Tuy nói không có yêu cầu gì nhưng Trương Hoằng Tân lại nói ra rất nhiều yêu cầu.

Hoàng Văn Đống đứng thẳng dậy, nhìn về phương xa, tự nhiên hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Trong thôn chúng ta có một nữ đồng chí đã lập gia đình, sống chung với nhau ba năm thì anh ta qua đời, cô ấy và con gái bị nhà chồng đuổi ra ngoài. Sau đó cô ấy dẫn con gái về, nếu cậu không ngại cô ấy là góa phụ có một đứa con, cháu có thể giới thiệu cậu với cô ấy."

"Thật sao?" Trương Hoằng Tân tự nhiên có hứng thú: "Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi? Lớn hơn hay trẻ hơn cậu thế?"

"Con gái của cô ấy hiện đang học lớp một ở trường tiểu học, có lẽ đã bảy tuổi, cô ấy khoảng hai mươi tư đến hai mươi lăm, nhỏ hơn cậu họ một chút. Vậy là kể cả tuổi hay hoàn cảnh gặp phải của hai người đều rất thích hợp. Nếu như cậu họ bằng lòng, tối nay cháu sẽ bảo mẹ cháu qua đó hỏi xem cô ấy có bằng lòng gặp mặt cậu không."

Trương Hoằng Tân gật đầu liên tục: "Được, được, vậy cậu làm phiền mẹ cháu."

"Nhưng mà..." Nhớ đến gì đó, Hoàng Văn Đống lập tức nhíu mày lại.

 

 

"Nhưng mà làm sao?" Trương Hoằng Tân vội vàng hỏi.

"Nhiều năm qua, rất nhiều người giới thiệu chồng cho cô ấy nhưng cô ấy đều từ chối. Cháu nghe nói cô ấy không muốn đi lấy chồng nữa mà muốn tìm người đến ở rể." Làm sao có gia đình nào bằng lòng cho phép con trai của họ trở đi ở rể cơ chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho dù nhà nghèo không có gạo để nấu thì người ta cũng không đồng ý.

Đương nhiên, đó là trước đây, bây giờ thôn An Cư giàu có như vậy, người khác sẽ cân nhắc.

"Cô ấy xây nhà tầng chưa?" Trương Hoằng Tân tò mò hỏi.

Hoàng Văn Đống gật đầu: "Nhà xây rồi, còn mua hai chiếc xe đạp nữa. Chính vì điều kiện sống ở nhà tốt nên cô ấy càng không muốn kết hôn đi ra ngoài."

Lấy chồng phải kéo theo nhà chồng, cả đám người dùng tiền của cha mẹ kiếm được, cô gái đó không ngốc.

"Hãy nói với gia đình họ thay cậu rằng nếu họ yêu cầu cậu đến ở rể nhà họ, cậu sẽ làm điều đó." Trương Hoằng Tân nói chắc chắn, bản thân anh ta không phải là người chăm chỉ, anh ta chỉ muốn tìm một người phụ nữ giàu có và sống dựa vào cô ấy.

Đi ở rể thì sao chứ, chỉ cần sống sung sướng thì kể cả phải sửa họ cũng không thành vấn đề.

"Được rồi, cậu họ đừng vội, tối nay cháu sẽ bảo mẹ cháu đi qua hỏi giúp cậu. Vẻ ngoài của cậu họ không tệ, lại là người tốt. Nếu người ta không muốn quen biết cậu họ thì cũng là tổn thất của người ta." Hoàng Văn Đống vỗ vai Trương Hoằng Tân cười nói

Dương xỉ trong đám dương xỉ này thật sự có quá nhiều, Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả nhanh chóng hái được một giỏ, Hoàng Tú Tuệ nhanh chóng hái đầy một sọt, sau đó bốn người cùng nhau xuống núi. Vừa xuống núi Lý Trình Trình vừa nói: "Chị Tú Tuệ, dương xỉ này tôi cũng muốn mua. Nếu có thời gian, chị đến đây hái thêm. Tiền là thứ tốt, không ai ngại có nhiều tiền cả, có đúng không?"

Hoàng Tú Tuệ gật đầu: "Được, chờ chị rảnh sẽ lên hái về."

Lý Trình Trình không biết làm dương xỉ, nhưng Bạch Đại Sơn thì có thể, gia đình họ thỉnh thoảng cũng ăn dương xỉ, đây là một loại rau rừng đích thực, thực sự rất ngon.

Khi đến chân núi, họ thấy Văn Yến Vũ đang đứng ở đó, Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả vui vẻ chạy tới, hai đứa trò chuyện ríu rít xung quanh Văn Yến Vũ hỏi chuyện không ngừng, Văn Yến Vũ là con gái của Văn Nhàn Nhã.

Cha cô bé qua đời khi nó mới hơn hai tuổi, sau đó ông bà bé không thích bé vì là con gái, không muốn lãng phí thức ăn để nuôi bé nên đã đuổi hai mẹ con ra ngoài, sau đó Văn Nhàn Nhã đưa Văn Yến Vũ về nhà mẹ đẻ ở thôn An Cư.

May mắn thay, anh trai và chị dâu của cô ấy có lòng tốt đã nhận họ vào. Khi giàu có, họ xin đất làm nhà và xây dựng một ngôi nhà tầng cho mẹ con cô ấy, bây giờ hai mẹ con họ cũng có nhà riêng.

Bây giờ Văn Nhàn Nhã cũng đến chỗ Lý Trình Trình mua hải sản khô và hoa quả đem bán, chỉ là sức lực của cô ấy rất nhỏ, kiếm không được nhiều tiền lắm, nhưng tích từ tiểu thành đại, từ từ sẽ nhiều lên.

Cô ấy bây giờ kém hơn dân làng ở thôn An Cư, nhưng so với những người ở làng khác thì cô ấy quá dư dả rồi.

Bây giờ cô ấy đang sống rất tự tại với con gái.

 
Bình Luận (0)
Comment