Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 277

Lý Hiểu Đồng từ trong giỏ cầm một nắm dương xỉ ra nhét vào trong n.g.ự.c Văn Yến Vũ, sau đó cô bé và Điền Khả Khả mang theo giỏ nhỏ bỏ chạy, sức chứa của giỏ nhỏ không lớn, cho dù chứa đầy rau dại cũng chỉ nặng vài cân, đối với học sinh tiểu học thì không thành vấn đề gì cả.

Dù sao mỗi ngày cũng phải đeo cặp sách nặng tương tự đi đi lại lại đến trường học đó!

Văn Yến Vũ ôm dương xỉ đuổi theo cô bé: "Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả, lần sau lên núi đào rau dại, có thể gọi tôi cùng đi được không? Mẹ tôi không cho tôi lên núi một mình."

Văn Yến Vũ là đứa con duy nhất của Văn Nhàn Nhã, tuy là con gái nhưng Văn Nhàn Nhã rất coi trọng con bé, nếu Văn Yến Vũ xảy ra chuyện gì thì cô ấy sẽ thực sự phát điên, vì vậy Văn Nhàn Nhã sẽ không để Văn Yến Vũ làm bất cứ việc gì có khả năng gặp nguy hiểm.

"Chỉ cần mẹ của bạn đồng ý bạn cùng chúng tôi lên núi, chúng tôi sẽ dẫn bạn cùng lên núi." Lý Hiểu Đồng quay người nói, sau đó tiếp tục cùng Điền Khả Khả chạy về phía trước.

Ở trường chơi với Văn Yến Vũ thì không sao, nhưng ngoài trường thì không dám chơi với Văn Yến Vũ vì sợ nhỡ xảy ra chuyện gì thì mẹ cô bé sẽ trách mắng.

"Được, vậy lần sau tôi sẽ nói với mẹ." Văn Yến Vũ nói lớn tiếng.

Lý Hiểu Đồng vẫy tay rồi chạy đi xa với Điều Khả Khả.

Văn Yến Vũ thì ôm dương xỉ Lý Hiểu Đồng cho quay về nhà.

Lý Trình Trình đi tới cửa nhà, nhìn thấy Hoàng Tú Lan từ nhà bên cạnh đi đến thì gọi lớn: "Tú Lan, cô lại đến à?"

"Trình Trình, tôi tới giao đồ cho cô." Hoàng Tú Lan đi tới chỗ Lý Trình Trình, từ trong túi vải lấy ra một chồng tài liệu.

"Đây là thông tin về từng trường tiểu học mà nhân viên ở văn phòng đã điều tra, còn cô yêu cầu họ thu hoạch dưa nên họ nhờ tôi đưa tin cho cô. Họ nói đã tìm thấy rất nhiều người trồng dưa. Mọi người đã đặt trước 60% số dưa. Khi dưa sẵn sàng để thu hoạch, họ sẽ gửi điện tín đến văn phòng và nhân viên chỉ việc cử xe đến lấy về thôi."

"Được, cảm ơn cô!" Lý Trình Trình tiếp nhận hồ sơ, không ngờ nhân viên làm việc khá hiệu quả, ít nhất là tốn ít thời gian hơn cô dự tính.

"Tôi đi trước, cô cứ từ từ làm việc." Hoàng Tú Lan xua tay rồi quay về nhà Bạch Vân Sơn bên cạnh.

Lý Trình Trình trở về nhà, rót cho mình một cốc nước sôi để nguội rồi ngồi vào bàn trong nhà chính để kiểm tra thông tin chi tiết về các trường tiểu học ở thị trấn Thần Quang, không ngờ ở thị trấn Thần Quang lại có năm trường tiểu học, cộng thêm trường tiểu học mới ở thôn An Cư thì bây giờ đã có sáu trường tiểu học.

Trường tiểu học thôn sau ba mươi năm dần dần bị bãi bỏ, điều đó có nghĩa là những trường tiểu học này sẽ luôn tồn tại trong hai mươi, thậm chí ba mươi năm tới, không cần lo lắng về việc trường đột ngột đóng cửa và ngừng tuyển sinh.

Thời đại này vẫn chưa có nhiều người theo học, một trường tiểu học có hai trăm ba trăm học sinh cũng tốt lắm rồi, nữ sinh còn không đến một phần tư, Lý Trình Trình bất đắc dĩ thở dài, cô quay về phòng cầm lấy giấy viết tay ra và bắt đầu ghi số lượng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi viết ra những thứ mình cần, cô lấy tiền đưa cho Hoàng Tú Lan bên cạnh: "Tú Lan, sáng mai giúp chị giao thứ này cho nhân viên ở văn phòng, để họ có thể mua những thứ cần thiết theo danh sách của chị yêu cầu."

"Vâng, em biết rồi ạ, Trình Trình, chị đừng lo lắng, em hứa sẽ giúp chị mang thư đến." Hoàng Tú Lan cầm lấy những thứ Lý Trình Trình đưa ra, cho vào túi xách còn dùng tay vỗ nhẹ.

 

 

"Cảm ơn em!" Lý Trình Trình nói cảm ơn xong thì quay về nhà.

Trên thực tế, Hoàng Tú Lan là nhân viên của cô cũng giống như các nhân viên ở văn phòng, nhưng nội dung công việc của họ khác nhau, Hoàng Tú Lan giúp cô trông coi cửa hàng, còn nhân viên ở văn phòng giúp cô kinh doanh bên ngoài.

Tất cả đều là lĩnh lương của cô.

Sau khi Văn Nhàn Nhã dỗ Văn Yến Vũ ngủ, đắp cho cô bé một chiếc chăn mỏng, lúc này đã là tháng năm, nhiệt độ đã rất cao, ngay cả ban đêm cũng hơn 20 độ, chăn quá dày cũng sẽ khiến cô bé cảm thấy nóng.

Văn Nhàn Nhã đang muốn tắm rửa nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô do dự đi mở cửa, nhìn thấy mẹ của Hoàng Văn Đống đang đứng ở bên ngoài, Văn Nhàn Nhã khó hiểu hỏi: "Thím đến đây giờ này tìm cháu là có chuyện gì thế?"

"Là như thế này." Mẹ Hoàng tiến lên nói thầm vào tai Văn Nhàn Nhã.

Văn Nhàn Nhã nghe xong lắc đầu nói: "Xin lỗi thím, hiện tại cháu ở thôn An Cư khá ổn định, không có ý định đi các thôn khác, cho nên cũng không có ý định tìm chồng. Nếu có người bằng lòng đi ở rể thì cháu có thể cân nhắc."

Cô dẫn theo con gái, có bao nhiêu gia đình có thể chấp nhận con gái cô? Có lẽ ngay khi kết hôn, cô sẽ buộc phải đưa con gái mình đi!

Văn Yến Vũ chính là một khối thịt rơi ra từ người cô, cô thà không kết hôn còn hơn để con gái một mình.

Mẹ Hoàng hưng phấn vỗ tay nói: "Thật trùng hợp, hắn nói chỉ cần đối phương là người tốt thì không sao, anh ta cũng đồng ý làm con rể, bị vợ trước bỏ rơi, hơn nữa anh ta lại là người đàn ông đầu tiên bị vợ bỏ rơi trở thành trò cười lớn trong thôn kia, cho nên anh ta không muốn ở lại thôn cũ của mình. Nếu hai người có thể đến được với nhau, mọi người sẽ thật sự vui vẻ."

Văn Nhàn Nhã vô thức nhìn vào trong, cô vừa phải kiếm tiền vừa chăm sóc con cái, thật sự rất mệt mỏi, cô cũng không mong người chồng tiếp theo giỏi giang, chỉ cần anh ta có thể giúp cô chăm sóc ngôi nhà này và những đứa trẻ là được.

Về việc kiếm tiền, cô nhất định sẽ tự mình làm, cầm tiền trong tay cô sẽ an toàn hơn.

Văn Nhàn Nhã suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy phiền thím sắp xếp một cuộc gặp cho chúng cháu! Để cháu xem anh ta có thích hợp đi ở rể không."

Nếu lúc đầu đồng ý đi ở rể nhưng đến phút cuối lại hối hận và muốn cô gả qua đó thì cô sẽ cắt đứt quan hệ luôn, hiện tại cô không sợ ý kiến của người khác, chỉ cần có tiền thì cô ấy có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, tại sao lại phải quan tâm đến ý kiến của người ngoài?

"Tối mai thím sẽ thịt con gà mái già để ăn. Cháu mang Văn Yến Vũ đến nhà thím ăn tối cũng tiện nhìn thấy mặt mũi anh ta. Như vậy sẽ không có người biết chuyện hai người gặp mặt, cũng không ai nói gì." Mẹ Hoàng cười nói.

Văn Nhàn Nhã gật đâu: "Được, vậy thì làm phiền thím."

Sau khi chờ mẹ Hoàng rời đi, Văn Nhàn Nhã đóng cửa lại đi ra bên ngoài.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Trình Trình đã nằm xuống, cảm thấy kỳ lạ nên đẩy cánh tay Bạch Đại Sơn nói: "Đại Sơn, anh đi mở cửa xem là ai mà muộn thế này rồi còn đến tìm chúng ta."

Bạch Đại Sơn mặc thêm áo khoác đi ra sân hỏi: "Ai đấy?"

"Là tôi, Văn Nhàn Nhã. Tôi đến gặp Lý Trình Trình. Cô ấy đang ngủ à?" Giọng nói của Văn Nhàn Nhã từ bên ngoài truyền đến. Gõ cửa sân nhà Lý Trình Trình vào lúc đêm khuya như vậy thực sự không thích hợp. Nếu dân làng nhìn thấy là Bạch Đại Sơn mở cửa cho cô ấy thì không biết mọi người sẽ tung thành tin gì nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment