Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 281

đến nơi khác làm việc, bởi vì phải đi qua nhà mình, nên em nói với lãnh đạo là muốn có ba ngày nghỉ."

"Được, mau vào nghỉ ngơi một chút đi!" Bạch Đại Sơn vội vàng giục hai người đi vào trong.

Bạch Lâm Sơn đi vào trong sân, nhìn thấy chiếc bụng khá to của Lý Trình Trình đang đứng dưới mái hiên kinh ngạc hỏi: "Chị dâu có thai rồi à, bụng đã to như thế này rồi, anh ơi, sao mà anh không nói với em thế?"

"Còn không phải là sợ em nói với Bạch San San sao?" Bạch Đại Sơn nhìn cậu ấy nói tiếp: "Bây giờ Bạch San San đang ở chỗ em, em biết rồi, thì em ấy cũng chắc chắn sẽ biết thôi, em ấy có lòng thù địch với Lý Trình Trình, chẳng lẽ em không nhìn ra à? Anh có hâm đâu mà đem chuyện quan trọng như này nói với em? Nếu như có chuyện gì xảy ra, ai có thể chịu trách nhiệm được? Khi nào về em cũng đừng nói với em ấy những chuyện ở nhà."

Bạch Lâm Sơn gật gật đầu: "Anh cả, anh yên tâm đi! Em biết chừng mực mà."

"Lão Tam về rồi à?" Lý Trình Trình nhìn thấy Bạch Lâm Sơn, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mà đúng thật là rất lâu cậu ấy không về rồi, tính chất công việc của bọn họ chính là như vậy.

"Chị dâu, chúc mừng chị nhé, chị vẫn ổn chứ?" Bạch Lâm Sơn quan tâm hỏi han.

Lý Trình Trình gật gật đầu: "Cũng khá ổn, không có chuyện gì đâu, mau vào nhà chính ngồi nghỉ ngơi đi!"

Bạch Đại Sơn pha trà cho Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn, sau đó nhanh chóng đi đến bên nồi phá lấu rồi lấy một đĩa to đựng đầy phá lấu và tôm hùm đất, sau đó đi đến chuồng gà bắt con gà mái già, Bạch Lâm Sơn nhìn thấy thế vội nói: "Anh à, không cần phức tạp thế đâu, em ăn đại một cái gì đấy cũng được ạ."

"Hôm nay là sinh nhật chị dâu em." Bạch Đại Sơn nói, ý của anh ấy là cái con gà mái già này không phải đặc biết vì cậu ấy mà thịt, chỉ là tiện thể mang lên mà thôi!

Bạch Lâm Sơn xấu hổ cười cười: "Chị dâu, ngại quá ạ, em cũng là vừa mới quay về, lại không có chuẩn bị cái gì cho chị, cũng không có quà cho cháu, đợi ngày mai em lên thị trấn, rồi mua quà cho chị và cháu nhé."

Lý Trình Trình cười cười: "Không cần phải khách sáo thế đâu, em có thể an hoàn hoàn thành nhiệm vụ, về nhà an toàn, đó đã là món quà tốt nhất dành cho chị và anh trai của em rồi."

Vốn dĩ là người một nhà, cô mới không để ý những chuyện như vậy!

Bạch Đại Sơn lấy một cây nấm khô ngâm trong nước ấm, sau đó bắt đầu chế biến con gà mái già, chế biến gà già xong đem vào bếp hầm nhừ, sau đó đi vào nhà chính, ngồi với mọi người.

Đang nói chuyện, Bạch Vân Sơn tự nhiên vỗ đầu một cái, hưng phấn nói: "Lão Tam, anh đính hôn rồi, ngày 8 tháng 10 sẽ kết hôn, anh còn chưa nói cho mọi người biết, là bởi vì anh sợ Bạch San San biết rồi thì trong lòng sẽ không vui rồi lại gây rối."

"Anh hai à, chúc mừng anh, nhìn thấy cuộc sống của anh với anh cả đều phát triển theo hướng tốt lên, sau này sẽ càng ngày càng tốt, từ tận đáy lòng em thấy rất vui cho các anh." Bạch Lâm Sơn nói một cách rất vui mừng.

Đến lúc đó cậu chắc chắn đang làm việc, không có thời gian rảnh để đến, đợi đến thị trấn Nam Nguyệt, cậu ta sẽ lập tức mua quà chúc mừng, gửi đến cho anh cả, khi đến ngày cưới của anh hai thì nhờ anh cả gửi cho anh hai.

"Lão Tam, bây giờ cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn nhiều rồi, cũng không cần em vì gia đình mình mà phải lại hi sinh gì đâu, em cũng nên suy nghĩ cho chuyện của bản thân rồi, nếu có gặp người mà mình thích, em cũng phải nắm chắc cơ hội." Bạch Đại Sơn dặn dò.

Vừa nói anh còn nhìn Lý Trình Trình một cái.

Cũng là bởi vì anh nắm chắc chắn cơ hội vậy nên anh mới không bỏ lỡ cô.

Nếu không bây giờ người đàn ông bên cạnh cô cũng không biết là ai nữa!

 

 

Bạch Lâm Sơn cười cười và cũng không nói chuyện này, nghiệp vụ của cậu ấy không hợp lấy vợ sinh con, nếu như bản thân có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì chẳng phải là để người ta ở lại một mình sao, hoặc là để người ta ở lại một mình với con?

Cho dù không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào, cậu cũng không có nhiều thời gian về nhà, khoảng một năm, vài ba năm đều có khả năng, ai làm vợ của cậu thì người đấy sẽ phải chịu khổ, cậu cũng không nỡ để vợ mình sống những ngày đau khổ như thế.

Kể cả cần người nối dõi tông đường, anh cả và anh hai có người nối dõi tông đường rồi, có người tiếp nối nhà họ Bạch là được rồi.

Ngay lúc này, một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Bạch Đại Sơn đi ra mở cửa, nhìn thấy là Trình Nhã, Lăng Nhược Tuyết, Lương Dư Âm ba người họ, gật đầu nhẹ nói: "Ba người đến đúng lúc, tối nay có súp gà và gà hầm, tối nay mọi người ở lại đây ăn cơm luôn!"

"Cảm ơn đồng chí Bạch." Ba người nói cảm ơn với Bạch Đại Sơn.

Bởi vì tuổi của bọn họ lớn hơn Lý Trình Trình một chút, gọi Bạch Đại Sơn là gì thì cũng không thích hợp, gọi "Anh rể", bọn họ đều lớn hơn Lý Trình Trình, gọi "em rể", nhưng bọn họ lại nhỏ hơn Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn làm sao mà có thể chịu tự nhiên nhỏ hơn bọn họ.

Vì vậy xưng hộ một cách phổ thông thì là tốt nhất.

Lý Trình Trình nhìn thấy ba người bọn họ đến thì khó hiểu: "Sao mà mọi người đến đây thế?"

"Ngày mai trường học cho nghỉ, vậy nên bọn tôi hôm nay xin về trước luôn." Lăng Nhược Tuyết giải thích.

Thời đại này là hệ thống nghỉ một ngày, mỗi cuối tuần đều sẽ có một ngày nghỉ ngơi, nhưng mà có người nhà ở xa, chiều thứ bảy có thể xin về trước, hôm nay mấy người Lăng Nhược Tuyết làm như vậy.

Lương Dư Âm để gói đồ trong tay lên bàn, ngại ngùng giải thích: "Trình Trình, trong này là quần áo, giày mà mẹ em tìm người làm cho tiểu bảo bảo, đều là đồ đông, đợi đến mùa đông tiểu bảo bảo chắc hẳn đã bốn năm tháng rồi, mẹ em đặc biệt bảo người ta làm to một chút, đến lúc đó mặc thì sẽ vừa như in."

"Dư Âm, cảm ơn em, cũng ơn người nhà em." Lý Trình Trình bảo Bạch Đại Sơn cầm túi quần áo để vào trong phòng, sau đó nói với Lương Dư Âm: "Hôm nay vừa hay trong nhà có súp gà và gà hầm, ba người đều ở lại đây ăn cơm đi! Đừng về vội nhé."

Lương Dư Âm vui vẻ gật đầu: "Được, vậy cung kính không bằng tuân lệnh rồi."

Trình Nhã chú ý đến sợi dây treo trên bức tranh cạnh cửa nên ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, quả nhiên nhìn thấy ở đó có một cái bóng đèn,"Điện trong thôn được nối rồi à? Được nối từ lúc nào thế?"

"Là dì ba, bà nội, Trình lão phu nhân đã kết nối điện cho thôn An Cư, vừa mới kết nối từ một tuần trước, sau này mọi người cuối cùng cũng không cần sống trong bóng tối nữa rồi."

Thật ra trước kia cũng không hẳn là sống trong bóng tối, bởi vì có đèn dầu và nến nhưng hầu hết mọi người không muốn sử dụng nên ban đêm đều tối như mực.

Bây giờ có điện rồi thì phải trả tiền điện, lúc này tiền điện là hai hào một một số, nếu như là thôn An Cư hai năm trước thì đến khoản tiền này cũng không nỡ chi, nhưng bây giờ thì khác rồi, nhà nhà đều có tiền, cũng không có ai để ý đến số tiền nhỏ này nữa.

Nhưng mà tại thời điểm này có thể là dòng điện chưa ổn định, cũng có khả năng là cung ứng không đủ, vậy nên thỉnh thoảng dừng ở nông thôn và cung ứng cho thành thị, vì vậy vẫn là nên chuẩn bị đèn dầu và nến mới được để chuẩn bị cho trường hợp cần thiết.

"Mỗi lần anh Vinh đến thăm chị, cũng không nói với chị chuyện này." Trình Nhã bùi ngùi nói.

Lý Trình Trình vội vàng giải thích: "Quý lão phu nhân cũng không có nói với em! Lúc vào thôn kết nối điện, nhìn thấy người làm của Quý lão phu nhân, em mới đoán được chuyện này, chắc là Quý lão phu nhân cũng không muốn khoa trương chuyện này! Nếu không các thôn khác cũng sẽ kêu gọi Quý lão phu nhân cung cấp điện cho thôn của họ thì sao? Quý lão phu nhân cũng không nợ bọn họ mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái kiểu đạo đức ép buộc này, Lý Trình Trình không biết là đã gặp qua bao nhiêu lần rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment