Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 312

Đã bốn ngày trôi qua Bạch San San không uống được một giọt nước hay ăn một hạt cơm nào, cơ thể suy nhược vô cùng. Nhưng khi Lập Phi từ trên cao đè xuống, cô ấy vẫn cố gắng chống cự, chỉ có điều không có tác dụng mà thôi!

Mẹ Lập và cha Lập sợ Bạch San San sẽ làm tổn thương đến con trai bảo bối của bọn họ, nên mỗi người đã ấn một cánh tay Bạch San San, để Lập Phi có thể giảm bớt lực cản và nhanh chóng thành công. Đợi đến khi Bạch San San mang thai rồi, bọn họ có thể đưa cô ta đến trụ sở thôn gọi điện thoại cho anh ba cô ta đòi tiền và đồ vật.

Dù sao Lập Nhiên ở bên ngoài, mỗi năm không về nhà được một lần, bọn họ coi như không có đứa con trai này, về sau phải trông cậy vào đứa con trai thứ hai để dưỡng lão. Thế nên bọn họ coi trọng đứa thứ hai nhiều hơn, họ chắc chắn phải bày mưu tính kế nhiều việc hơn cho đứa con trai thứ hai này.

Sáng hôm sau, khi Bạch San San tỉnh lại, cô ta cảm thấy cả người đau nhức, nhất là hai bên bả vai, càng đau nhức dữ dội.

Cô ta chưa kịp phản ứng thì bị một gậy bất ngờ đánh vào người: "Con lợn lười này, sao không nhanh thức dậy đi làm bữa sáng đi. Bây giờ cô đã là vợ của Lập Phi nhà chúng tôi rồi, cô phải hầu hạ cho nó thật tốt, giặt quần áo nấu cơm cho nó, nếu dám không vâng lời nó, khiến nó phải chịu bất kỳ uất ức nào thì đừng trách tôi không khách sáo với cô."

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch San San hoảng sợ, trực tiếp nhảy dựng lên, cô ta phát hiện trên người mình càng đau hơn.

"Còn không mau đi." Mẹ Lập hét lên.

"Tôi đi, tôi đi." Bạch San San sợ lại bị đánh nữa nên vội vàng xuống giường, nhưng trong lòng lại ác độc nghĩ, Lập Nhiên, sao anh dám không để ý đến thân phận anh ba của tôi mà đối xử với tôi như vậy. Thế thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo với gia đình của anh.

Có điều hiện tại cơ thể của cô ta đang suy yếu, vẫn phải đợi một lát nữa, nếu không, trước khi kịp chạy trốn đã bị bắt lại, đến lúc đó hoàn toàn bị nhốt thì làm gì bây giờ? Dù sao, sau khi rời khỏi thôn, cô ta cũng phải đi bộ trên đường hơn ba tiếng đồng hồ, dọc đường lại chẳng có chỗ nào có thể trốn được.

Bạch San San đi vào nhà bếp, lúc ngồi ở phía sau nhóm lửa, nhìn ngọn lửa nồng đậm trong bếp, trong mắt cô ta xuất hiện một sự thù hận, cô ta thật sự rất muốn đốt cháy nhà của Lập Nhiên.

Nhưng biện pháp này không thể thực hiện được, bởi vì phòng bếp và chỗ ngủ cách nhau một khoảng, lửa không thể lan ra xa đến như vậy, cho nên cô ta chỉ có thể nghĩ cách khác.

Gia đình Lập Nhiên đã làm hại cô ta như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Trời sập tối, Ôn Hoằng Dương gọi điện thoại xong rồi trở về: "Tôi đã liên lạc với hiệu trưởng tiểu học rồi, hiệu trưởng nói ông ấy đã đến nhà Lâm Sơn gõ cửa nhưng không ai mở, hàng xóm cũng nói không thấy Bạch San San trở về, đến ký túc xá trường học cũng không thấy Bạch San San đâu, chỉ có một mình Lập Nhiên thôi."

Khang Cảnh Huy vỗ mạnh lên bàn, nói: "Lập Nhiên này, anh ta thật sự đã bỏ lại Bạch San San, xem ra anh ta chỉ muốn lừa vợ trở về, Lâm Sơn tinh mắt thật, vậy mà có thể nhìn ra cái thằng Lập Nhiên không đáng tin."

"Hiện tại chắc chắn Bạch San San đang ở nhà Lập Nhiên, một mình cô ấy đối mặt với nhiều người ở nhà Lập Nhiên, sao cô ấy có thể sống tốt được chứ? Có điều gia đình Lập Nhiên đông như vậy, bây giờ chúng ta chỉ có hai người, không có cách nào cứu người thành công được, chúng ta thử nghĩ xem còn cách nào tốt hơn không?" Ôn Hoằng Dương lo lắng nói.

Bọn họ cho rằng Bạch San San có anh ba lợi hại như Bạch Lâm Sơn, nhà Lập Nhiên không dám làm gì cô ta, nhưng không ngờ bọn họ đã đánh giá thấp người nhà Lập Nhiên rồi, nơi khỉ ho cò gáy sản sinh ra những người gian xảo, điều này đúng là nói không sai.

 

 

Nói không chừng Thiên Vương Lão Tử ở trước mặt bọn họ còn không sợ, bởi vì bọn họ không biết gì nên không sợ!

"Nếu người dân trong thôn vô cùng đoàn kết, vậy chúng ta không có cách nào đưa Bạch San San đi được. Cho dù có lén lút đưa đi thì bọn họ cũng biết chỗ làm việc của Bạch San San. Cho nên ngày mai vất vả cho anh rồi, đi một chuyến nữa, liên lạc với Bạch Lâm Sơn, xem xử lý như thế nào. Ban đêm tôi sẽ lẻn vào nhà Lập Nhiên, xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có thể nghĩ ra cách khác hay không." Không bảo vệ được Bạch San San, đó là sự thất trách của họ.

Mặc dù Bạch Lâm Sơn nói chỉ cần bảo đảm an toàn tính mạng cho Bạch San San là được, nhưng nghĩ đến cảnh Bạch San San ở nhà Lập Nhiên có thể sẽ bị tra tấn gì đó, trong lòng bọn họ liền cảm thấy áy náy, thẹn với lòng vì đã nhận tiền.

Ban đêm, dù Khang Cảnh Huy cũng đã xuất ngũ nhưng thân thủ chắc chắn không tầm thường nên anh ta trèo qua sân tường rồi nhảy xuống trong sân nhà Lập Nhiên. Sau đó anh ta lặng lẽ đi về phía cửa, đi tới bên cạnh, thấy không có bất kỳ tiếng động nào, anh ta áp tai vào cửa, nghe thấy tiếng bạt tay, anh ta vội vàng nhìn vào bên trong khe cửa nhỏ hẹp.

Chỉ thấy Lập Phi "bốp" "bốp" tát Bạch San San mấy cái, cha mẹ Lập đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt. Trong lòng Khang Cảnh Huy dâng lên nỗi tức giận cực lớn, anh ta biết, hiện tại mình chỉ có một mình, đấu không lại với người trong thôn, nhưng anh ta không thể trơ mắt mà nhìn Bạch San San bị người ta bắt nạt như vậy được chứ?

Vì thế khi tới nhà bếp của gia đình Lập Nhiên, Khang Cảnh Huy đã châm một que diêm, ném vào trong đống lá khô, một lát sau, phòng bếp bốc cháy, Khang Cảnh Huy vội vàng trèo qua đầu tường, quay trở lại nhà bên cạnh.

Ánh lửa và khói dày đặc đã làm mọi người trong nhà kinh ngạc, vì vậy tất cả mọi người đều chạy ra ngoài dập lửa.

Bạch San San sờ lên khóe miệng sưng đỏ của mình, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, cô ta không muốn mang thai đứa con của Lập Phi, càng không muốn bị nhốt ở đây, cô ta muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, rời khỏi ngôi nhà giống như ác quỷ này.

Thấy nhà họ Lập đều đi ra ngoài hết, Bạch San San gắng gượng cơ thể, đứng dậy khỏi giường. Cô ta không chút do dự, xuống giường chạy thẳng ra bên ngoài. Thấy nhà họ Lập đang bận rộn ở trong sân, cô ta vội vàng đến bên sân tường, giẫm lên đống củi chất ở đó rồi trèo lên trên.

Sau đó "Bùm" một tiếng, cô ta ngã xuống nhà bên cạnh.

Khang Cảnh Huy đứng ở bên này chờ xem tình hình nhà Lập Nhiên bên kia, không ngờ lại thấy Bạch San San trèo tường, xem ra Bạch San San này cũng không phải là người ngốc, anh ta vội vàng đỡ cô ta dậy, nhỏ giọng nói: "Đồng chí Bạch San San, cô làm sao vậy?"

"Khang Cảnh Huy, cầu xin anh đưa tôi rời khỏi đây đi, anh đưa tôi rời khỏi đây đi, tôi có thể trả thù lao cho anh." Bạch San San vội vàng nói.

Nhà Lập Nhiên này thật đáng sợ, cô ta thật sự không muốn ở lại đây nữa.

"Ngọn lửa nhà bên cạnh sẽ được dập tắt trong mấy phút nữa thôi, nếu tôi dẫn cô đi, chắc chắn sẽ bị bắt trước khi cô kịp đến thôn. Đến lúc đó kết cục sẽ không thể tưởng tượng nổi." Khang Cảnh Huy cũng rất khó xử, bởi vì bọn họ vẫn chưa hỏi ý kiến của Bạch Lâm Sơn!

"Cô chờ tôi một chút, tôi đi gọi Ôn Hoằng Dương." Khang Cảnh Huy đỡ Bạch San San ngồi xuống, sau đó vào phòng đánh thức Ôn Hoằng Dương, anh ta nói: "Bạch San San chạy trốn tới đây, một chút nữa người nhà Lập Nhiên phát hiện không thấy Bạch San San đâu. Họ sẽ đuổi theo ra ngoài, hoặc sẽ lục soát từng nhà. Nếu bây giờ anh không mau đưa Bạch San San trốn khỏi thôn, đến gần nhà ga chờ tôi, tôi sẽ dẫn người nhà Lập về phía sau, giúp các anh tranh thủ thời gian để chạy trốn."

Tim Ôn Hoằng Dương đập rất nhanh, lập tức mở ra một cuộc chạy trốn sinh tử, chỉ mong có thể thành công: "Được."

 
Bình Luận (0)
Comment