"Mang theo một ít đồ ăn để bổ sung sức lực, những thứ khác không cần quan tâm đâu cứ giao cho tôi là được." Khang Cảnh Huy vỗ bả vai Ôn Hoằng Dương nói.
Sau đó Ôn Hoằng Dương đưa Bạch San San rời đi, nhưng gần đây Bạch San San bị đủ mọi tra tấn, sức lực không thể chịu nổi, là Ôn Hoằng Dương cõng cô ta chạy, dọc đường đi có tiếng gió rít bên tai, hai người ai cũng không có tâm tư đi cảm nhận sự yên tĩnh và cái rét lạnh của ban đêm.
Ôn Hoằng Dương và Bạch San San đã đi được gần mười phút, Khang Cảnh Huy mới đến nhà bên cạnh. Nhưng thay vì gõ cửa, anh ta lại đốt thêm lửa trước cửa nhà để tranh thủ thời gian cho Ôn Hoằng Dương và Bạch San San chạy trốn lâu hơn.
Đợi đến khi người nhà Lập Nhiên mở cửa đi ra, anh ta mới bưng một chậu nước lạnh tới giúp đỡ, vừa giội nước vừa khó hiểu hỏi: "Nhà mấy người xảy ra chuyện gì vậy? Khuya khoắt thế này sao có thể xảy ra hỏa hoạn chứ? Chẳng lẽ nửa đêm có người lén lút vào nhà bếp ăn vụng rồi quên dập lửa à?"
"Làm sao vậy nhỉ? Ăn no rồi mệt muốn ngủ luôn à?" Khang Cảnh Huy nói móc mỉa.
Mẹ Lập mồ hôi trên mặt, khó hiểu nói: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, tối nay chúng tôi đâu có ăn vụng cái gì!"
Vì để cho Bạch San San sớm mang thai đứa con của Lập Phi, bọn họ hoàn toàn không dám lãng phí thời gian đến nhà bếp ăn vụng, đã sớm để Lập Phi và Bạch San San lên giường rồi.
Nghĩ tới Bạch San San kia, mẹ Lập vội vàng xoay người chạy vào nhà, thấy trên giường trống không, bà ta vỗ đùi nói: "Hỏng rồi, hỏng rồi, Bạch San San chạy rồi, Bạch San San chạy mất rồi..."
Khang Cảnh Huy đứng ở trước cổng sân, không hiểu hỏi: "Không phải các người nói Bạch San San và Lập Nhiên đã quay về làm việc lâu rồi sao? Tại sao Bạch San San vẫn còn ở nhà các người? Lẽ nào mấy người đang nói dối?"
Mẹ Lập nghe đến đó, thầm kêu không tốt, sau đó bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Khang Cảnh Huy: "Có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu là ai vậy, cậu quan tâm chuyện nhà chúng tôi như vậy."
"Tôi không phải ai cả, tôi cũng không quan tâm đến chuyện nhà các người, chỉ là tôi khâm phục gia đình các người can đảm thôi. Trên đường tới đây, tôi đã nghe Bạch San San nói là, anh ba nhà cô ta quyền cao chức trọng, bóp c.h.ế.t các người đơn giản như bóp c.h.ế.t một con kiến đồng. Nhưng cuối cùng các người còn bắt cô ta lại, tuyên bố với bên ngoài là bọn họ đã quay về rồi. Các người không nghĩ kĩ mà xem, nếu anh ba của cô ta không đón được người ở nhà ga thì anh ta có thể sẽ trực tiếp dẫn người tới đây không nhỉ?" Khang Cảnh Huy đứng ở xa, cười khẩy nhìn bọn họ.
Mẹ Lập nghe đến đó, sợ hãi liên tục lùi về phía sau, sau đó bà ta nghĩ, vốn dĩ không ai biết chuyện này, lập tức bà ta lại thay đổi thấy tự tin hẳn lên: "Là Bạch San San muốn bồi dưỡng tình cảm với chúng tôi nên cô ta mới lựa chọn ở lại thôi, cũng đâu phải chúng tôi ép cô ta ở lại. Cô ta muốn ở lại, tôi là mẹ chồng, chẳng lẽ lại đuổi cô ta đi à? Lỡ như cô ta nghĩ tôi là bà mẹ chồng độc ác thì sao?"
"Tôi rất thích cô ta, tất nhiên cô ta nói gì tôi nghe nấy, kẻo sau này tôi già đi rồi, cô ta thấy tôi không nghe lời nên không chăm sóc tôi nữa thì làm sao bây giờ?" Mẹ Lập nói, tranh thủ nói với người nhà: "Nhanh lên, mọi người nhanh chóng ra ngoài tìm San San, đi đến con đường ngoài thôn kia nhìn xem, trong thôn có rất nhiều tên đầu đường xó chợ chưa kết hôn, đừng để cô ta gặp phải loại người đấy..."
Nghe có vẻ như họ đang lo lắng Bạch San San sẽ gặp phải kẻ lưu manh, nhưng trên thực tế họ muốn bắt Bạch San San trở về. Chỉ có chính họ mới biết, Bạch San San quan trọng như thế nào đối với gia đình họ.
"Tôi vừa nhìn thấy một người lén lút trốn ở bên kia, không biết có phải Bạch San San hay không." Khang Cảnh Huy chỉ vào ngõ nhỏ bên cạnh nhà Lập Nhiên, đó là một con ngõ nhỏ rộng chưa tới một mét, thông về phía sau.
Đúng lúc có ngõ nhỏ này, có thể nói Bạch San San đã chạy về phía sau rồi, nếu bọn họ không đuổi theo ra ngoài thôn, có lẽ thật sự sẽ đuổi kịp, dù sao đoạn đường bên ngoài kia, cũng không có chỗ nào để trốn. Hơn nữa, đây vốn là nhà ga, nếu nhà ga đang ùn tắc thì làm sao bây giờ?
Vì vậy, trước khi chuyến xe lửa đầu tiên xuất phát, tuyệt đối anh ta sẽ không thể để cho bọn họ chạy tới nhà ga được. Cho dù sáng ngày mai bọn họ có kịp đến nhà ga thì cũng không sao. Bởi vì khi đó Bạch San San đã ngồi xe lửa rời khỏi từ lâu rồi.
Lúc Bạch San San và Ôn Hoằng Dương chạy tới nhà ga, chân trời đã trắng xóa, nhìn năm chữ "nhà ga XX" trên đó, Bạch San San kích động đến phát run.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chuyến xe lửa sớm nhất là bảy giờ sáng, nói cách khác, cô ta phải đợi một lát nữa mới có thể ngồi xe lửa, rời khỏi nơi giống như địa ngục này. Nếu như lúc đó cô ta nghe lời anh ba thì cô ta đã không bị đánh, càng không phải chịu nhiều oan ức như vậy.
Anh ba của cô ta nói không sai, mỗi người mỗi vùng khác nhau, đều có thói quen sinh hoạt khác nhau, không phải ai cũng có thể thích ứng được. Hơn nữa tình yêu của cô ta dành cho Lập Nhiên, hoàn toàn không đáng để cô ta hy sinh như vậy. Cho dù cô ta thật sự rất yêu Lập Nhiên đi chăng nữa thì cũng không có cách nào thích nghi với thói quen sinh hoạt khác biệt lớn như vậy.
Bây giờ gia đình của Lập Nhiên đối xử với cô ta như vậy, cho dù cô ta có thích Lập Nhiên thì hiện tại cô ta cũng không còn thích nữa, khi quay về cô ta sẽ nói tạm biệt với Lập Nhiên, không biết công việc mà cô vô cùng tự hào có còn giữ hay không.
Hơn sáu giờ, Bạch San San và Ôn Phát Huy đi vào nhà ga, chờ xe lửa khởi động, cô ta nhìn màu vàng nhạt phía xa, càng ngày càng xa mình, trái tim treo lơ lửng của Bạch San San cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Ôn Hoằng Dương, sao anh lại có thư giới thiệu của tôi vậy?" Chờ đến khi tâm trạng bình phục, Bạch San San mới hỏi điều hoang mang trong lòng.
"Hai ngày trước nhặt được ở dưới bức tường trong sân, chúng tôi đều cho rằng cô và Lập Nhiên đã trở về rồi, cho nên không để ý lắm. Nhưng ai có thể ngờ, đây là do gia đình Lập Nhiên cố ý ném đi vì không muốn cho cô quay về."
Anh ta có thể nói đây là thư giới thiệu mà Bạch Lâm Sơn đã nhờ hiệu trưởng viết cho Bạch San San sao?
Bạch Lâm Sơn sợ Bạch San San sẽ cùng Lập Nhiên bỏ trốn, cậu ta chỉ sợ Bạch San San sẽ bị Lập Nhiên bắt giữ, không ngờ vậy mà anh ta thật sự bắt cô ta lại như cậu ta nghĩ.
May mắn thay, anh trai cô ta là Bạch Lâm Sơn, may là Bạch Lâm Sơn đủ cảnh giác, nếu không thì Bạch San San c.h.ế.t ở nhà Lập Nhiên cũng không ai biết, càng không ai đòi lại công bằng cho cô ta.
Bạch San San gật đầu, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này, cô ta chịu đủ mọi tra tấn ở nhà Lập Nhiên, chưa bao giờ được nghỉ ngơi thoải mái.
Người nhà Lập Nhiên theo con ngõ nhỏ ở phía sau tìm kiếm, tìm đến khi trời hửng sáng vẫn không thấy tung tích của Bạch San San đâu. Bọn họ không tin một người phụ nữ như Bạch San San có thể chạy xa như vậy, vì thế họ tiếp tục tìm kiếm.
Mà Khang Cảnh Huy thì chạy tới trấn trên gọi điện thoại cho chỗ làm việc của Bạch Lâm Sơn. Không ngờ đúng lúc Bạch Lâm Sơn trở về, Khang Cảnh Huy vội vàng kể cho cậu ta nghe về chuyện của Bạch San San. Bạch Lâm Sơn bảo anh ta đợi điện thoại, trước tiên đừng rời khỏi đó, sau đó Bạch Lâm Sơn cúp điện thoại. Tiếp theo cậu ta lại gọi điện thoại cho người khác, chờ sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, mới gọi điện thoại cho Khang Cảnh Huy một lần nữa, bảo anh ta quay về thu dọn đồ đạc, có thể rời khỏi đó, không cần để ý mấy chuyện còn lại.
Khang Cảnh Huy thu dọn đồ đạc xong, tạm biệt chủ nhà, anh ta xách bao quần áo rời đi. Đi được nửa đường thì gặp một nhóm đồng chí công an, Khang Cảnh Huy nghĩ rằng, chắc những người này tới đây để xử lý chuyện của Bạch San San, nên anh ta yên tâm rời đi.