Cùng lúc đó tại thị trấn Nam Nguyệt, Bạch Lâm Sơn đã báo cảnh sát với lý do buôn người, ngay sau đó Lập Nhiên đang đi học bị bắt đi điều tra.
Bạch Lâm Sơn không tin Lập Nhiên không tham gia vào chuyện này. Nếu như anh ta không ngầm đồng ý hoặc gật đầu, liệu gia đình anh ta có lá gan lớn như vậy mà dám giữ Bạch San San không?
Nếu dám để cho em gái của cậu ta phải chịu nỗi đau khổ lớn như vậy thì công việc này của Lập Nhiên cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể làm nữa, cút về quê nhà của anh ta mà sống một cuộc sống phải nương tựa lẫn nhau với gia đình đi!
Mấy ngày sau, chuyến xe lửa cuối cùng cũng tới nhà ga thị trấn Nam Nguyệt, bước xuống xe lửa, khiến Bạch San San cảm thấy yên tâm, cô ta thật sự đã trốn thoát, gia đình Lập Nhiên sẽ không thể làm tổn thương cô ta được nữa.
Từ nhà ga đi ra, Bạch San San liếc mắt một cái đã thấy Bạch Lâm Sơn đang đứng ở ngoài, cô ta vừa tủi thân vừa xúc động chạy tới nhào vào trong lòng của cậu ta, gào khóc nói: "Anh ba, anh ba ơi... Hu hu hu... Mấy người trong gia đình của Lập Nhiên không phải là con người, em bị bọn họ ức h.i.ế.p đến chết... Anh ba ơi..."
Nghe Bạch San San khóc như vậy, trong lòng Bạch Lâm Sơn cũng cảm thấy đau xót, cậu ta nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch San San, nhẹ nhàng nói: "San San, không sao, em đã trở lại rồi, sau này sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra nữa, Lập Nhiên và người nhà của anh ta đã bị bắt, kế tiếp sẽ điều tra thật kỹ những chuyện này, chắc chắn sẽ khiến bọn họ chịu trừng phạt, trả giá thích đáng..."
Gia đình Lập Nhiên này thực sự rất dũng cảm đấy, biết rõ Bạch San San là em gái của cậu ta, ấy thế mà còn dám bắt em gái của cậu ta. Nếu đã như vậy thì đừng trách cậu ta dùng pháp luật để bảo vệ em gái mình.
Ôn Hoằng Dương đi tới, đứng ở một bên, cứ như vậy mà nhìn hai người bọn họ, không nói thêm gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chờ Bạch San San khóc đủ rồi, Bạch Lâm Sơn mới đẩy cô ta ra, lau nước mắt cho cô ta rồi nói: "Bây giờ đã biết anh ba không hề lừa em rồi chứ? Cách xa như vậy sao em có thể hiểu được tính cách gia đình nhà anh ta được. Việc em một mình đi qua đó chẳng khác nào dê vào miệng cọp chứ?"
"Anh ba, em biết sai rồi, sau này em sẽ nghe lời anh, tuyệt đối sẽ không cãi lại anh nữa." Bạch San San nức nở nói: "Gia đình bọn họ, cầm cái thanh tre dẹp lép kia ra sức đánh vào người em, trời còn chưa sáng đã kêu em dậy nấu cơm, giặt quần áo, sáng sớm xuống sông phải giặt quần áo, vừa xa vừa lạnh. Nước sông đó còn rất lạnh nữa, anh xem tay của em này, trông giống như móng lợn vậy, còn có nhiều vết nứt như vậy, gia đình nhà họ Lập thật sự không phải là con người mà..."
Bạch Lâm Sơn nắm tay Bạch San San, nhìn bàn tay sưng tấy đến tím đỏ, cậu ta thấy đau lòng không chịu được, nói: "San San, em yên tâm đi! Anh nhất định sẽ đòi lại công lý cho em, tuyệt đối sẽ không để em chịu những tội này vô ích, đi thôi, chúng ta về nhà trước."
Bạch Lâm Sơn kéo Bạch San San đi về phía trước, nhưng theo bản năng cô ta có chút chống cự: "Anh ba, chuyện của em mọi người đều biết rồi phải không? Thanh danh của em mất hết rồi đúng không..."
"Yên tâm đi, San San, có anh ở đây, mọi người sẽ không dám nói gì em đâu, em chỉ cần làm việc, sống yên ổn là được rồi. Hơn nữa gia đình của Lập Nhiên đã bị bắt để điều tra, bọn họ sẽ phải trả giá rất đắt vì những chuyện đã làm với em."
Cậu ta sẽ không lấy quyền thế để chèn ép người khác, cậu ta chỉ biết thông qua trình tự pháp luật.
Nhưng khi tuân theo trình tự pháp luật, cả gia đình Lập Nhiên đừng hòng nghĩ sẽ được sống dễ chịu.
"San San, chúng ta đến cục công an lập biên bản trước, ở nhà Lập Nhiên em đã gặp phải chuyện gì, em cứ nói ra hết đi, nếu em không nói sẽ không có cách nào kết tội bọn họ." Nhìn Bạch San San bây giờ tiều tụy tựa như biến thành người khác, có thể thấy cuộc sống của cô ta ở nhà Lập Nhiên thật sự rất khó khăn.
Sau khi trải qua sự kiện lần này, cậu ra tin rằng cô ta sẽ không còn thích Lập Nhiên nữa, sau này sẽ không tùy tiện hẹn hò với một người mà mình không hiểu rõ tình hình thực tế.
Không phải cậu ta không cho cô ta có ý với bạn trai, cũng không coi thường người nông thôn, bản thân cậu ta là người nông thôn, sao cậu ta có thể coi thường người nông thôn được chứ?
Cậu ta chỉ hy vọng Bạch San San có thể tìm một người bạn trai gần nhà, bởi vì cách sống và phương diện ăn uống sẽ giống nhau, quan trọng nhất là, do nhà gần nên cậu ta có thể hỏi thăm tình hình gia đình của người ta trước.
Con gái khi lập gia đình không phải gả cho một mình người chồng, mà khi gả qua đó còn phải sống cùng với gia đình chồng. Thế nên chắc chắn phải nhìn xem tính cách của gia đình đối phương như thế nào đi, nếu có vấn đề với họ thì sao mà ở chung được?
Giống như bây giờ, Lập Nhiên này trông có vẻ khá tốt, nhưng người nhà của anh ta thì sao?
Gia đình anh ta thế nào?
Tìm bạn trai không thể chỉ nhìn mỗi bề ngoài!
Người ta thường nói một con sâu làm rầu nồi canh, trong nhà này đã có một người ác độc, vậy những người khác đều thật sự là người tốt sao? Chẳng qua những cái xấu không quá rõ ràng mà thôi!
Lúc Bạch San San bị bắt, Lập Nhiên thật sự không biết sao? Có lẽ anh ta không biết, nhưng trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy, nếu không sao anh ta có thể lên xe lửa một mình chứ?
Sau đó Bạch Lâm Sơn dẫn Bạch San San và Ôn Hoằng Dương đến cục công an, Bạch San San kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ ngày đầu tiên cô ta đến nhà Lập Nhiên, cho tới ngày cuối cùng, Ôn Hoằng Dương cũng kể lại những chuyện mình nhìn thấy.
Nghe Bạch San San nói ra những chuyện đó, Bạch Lâm Sơn vô cùng đau lòng. Đây chính là em gái ruột của cậu ta, em gái ruột của cậu ta lại gặp phải sự đối xử như vậy trong nhà bạn trai của cô ta.
"San San, em yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục truy cứu, cho đến khi những người đó bị trừng phạt nghiêm khắc." Bạch Lâm Sơn tức giận không thôi.
Bạch San San gật đầu: "Tốt nhất là đừng buông tha cho bọn họ, cả gia đình họ thật sự quá ác độc, em mang theo mấy bao lớn thức ăn qua đó, thậm chí còn tới gửi mấy trăm cân hoa quả, nhưng thế mà bọn họ lại không cho em ăn cơm, để em đói bụng, bọn họ thậm chí còn..."
Phần sau Bạch San San nghẹn ngào không nói nên lời được nữa, thật sự cô ta cảm thấy suy sụp vô cùng.
Ghi chép xong xuôi, Bạch Lâm Sơn dẫn Bạch San San đến nhà nghỉ, cô ta như bây giờ, không tiện để quay về khu dân cư. Bởi vì khu đó có rất nhiều người, mà khu dân cư lại có một số người hay tọc mạch. Nếu để cho người ta thấy Bạch San San như bây giờ thì không biết sẽ âm thầm nói cô ta như thế nào!
Dẫn Bạch San San đến nhà nghỉ, sau khi sắp xếp phòng xong xuôi, Bạch Lâm Sơn về nhà lấy quần áo thay đồ cho Bạch San San rồi sẵn tiện gói một ít đồ ăn cho cô ta. Sau khi giao đồ cho Bạch San San, Bạch Lâm Sơn nói: "San San, trước tiên em cứ ở đây vài ngày đã. Nếu anh không tới em cũng đừng chạy lung tung, đợi đến khi nào anh rảnh rỗi, anh sẽ tới tìm em sau."
Bạch San San đỏ mắt, gật đầu: "Anh ba, em biết công việc của anh đặc biệt, khác với người khác, em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh đâu, anh yên tâm đi. Bây giờ đã về tới nơi em quen thuộc nhất rồi nên không sao đâu."
Bạch Lâm Sơn gật đầu, xoay người rời đi.
***
Trường tiểu học khai giảng, Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả đều đi học