Nhưng tốc độ tiêu thụ này vẫn không nhanh bằng tốc độ nhập hàng của Lý Trình Trình. Bởi vì khi cô đến lò mổ nhập hàng, có cái gì là cô nhập cái đó, đợi sau khi các nhà đầu tư nhỏ lẻ đến lò mổ để buôn bán, cô sẽ nhập tất cả những gì còn lại, bất kể là loại nào.
Cho nên đồ vật trong sơn động của cô càng ngày càng nhiều.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay, âm thanh "Thình thịch" của chiếc máy kéo tiến vào thôn An Cư đã thu hút rất sự chú ý của rất nhiều người. Khi mọi người thấy người trên máy kéo là một dân làng của thôn An Cư - Điền Kiến Minh, cũng chính là ba của Điền Khả Khả, vì vậy cả thôn An Cư xôn xao.
Không ngờ thôn An Cư trước đây nghèo đến mức cơm không đủ ăn mà nay lại có tiền xây nhà tầng, bây giờ có người còn mua được những món đồ lớn như chiếc máy kéo.
Mọi người hỏi ra thì biết chiếc máy kéo này thực ra có giá là bốn ngàn năm đồng. Bởi vì đây là hàng được nhập khẩu từ Đức, nó khác với những chiếc máy kéo dãi nắng dầm mưa khác, đó là bất kể mưa bão thế nào, cái máy kéo này cũng giống như chiếc ô tô nhỏ vậy, gió thổi không tới mưa xối không vào.
"Bây giờ tôi mua được máy kéo rồi, sau này tôi có thể sẽ chở được nhiều hàng hóa hơn, đi xa hơn và kiếm được nhiều tiền hơn." Điền Kiến Minh xuống xe, lớn tiếng nói với mọi người.
Hoàng Tú Tuệ đứng ở trong đám đông nhìn Điền Kiến Minh, người đang ngày càng kiêu ngạo trước ánh mắt ước ao và ngưỡng mộ của mọi người, cô ta biết rõ chồng mình đang rất thỏa mãn, trong lòng buông thả, mua một món đồ lớn và tốn kém như vậy mà lại không thèm nói với cô ta một tiếng.
Cũng may là cô ta đã mua cho mình và Điền Khả Khả một căn nhà, để dành tiền, nếu không thì tiền trong nhà sẽ bị anh ta tiêu hết sạch. Bây giờ Điền Kiến Minh chỉ tiêu một phần mà anh ta đã tiết kiệm lúc trước, nếu anh ta dám tiêu phần của cô ta và Điền Khả Khả thì cô ta sẽ không để yên cho anh ta đâu.
Điền Kiến Minh nhìn thấy Hoàng Tú Tuệ đang đứng trong đám đông, anh ta xuyên qua đám người đi tới trước mặt Hoàng Tú Tuệ, nở nụ cười rạng rỡ, lớn tiếng nói: "Vợ, chúng ta có xe rồi, sau này khi chúng ta về nhà mẹ đẻ của em, cũng không cần phiền phức như vậy."
Hoàng Tú Tuệ mỉm cười nói: "Kiến Minh, chúc mừng anh mua xe, anh chịu khó như vậy, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt."
Điền Kiến Minh không đòi tiền cô ta, cô ta cũng không thể nổi giận, hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng Tú Tuệ không tiện nói gì, chỉ có thể nói một ít lời tốt, chuyện tiếp theo cô ta sẽ phải bảo vệ tốt số tiền của mình và Điền Khả Khả, tuyệt đối không thể để cho anh ta thành công.
Có Điền Kiến Minh khởi đầu thuận lợi, sau đó người dân trong thôn dần bắt đầu mua sắm những thứ lớn hơn. Có người mua máy kéo, cũng có người mua tivi. Nhà đầu tiên mua tivi, mấy ngày nay chật kín cả nhà, nhưng đều là người lớn, không có nhiều trẻ em. Bởi vì bọn nhỏ nghe được rất nhiều câu chuyện tivi thú vị ở thư viện, thế nên đối với tivi chúng nó lại chẳng hứng thú mấy.
Chỉ trong vài ngày, những gia đình khác trong thôn cũng bắt đầu lần lượt mua tivi, một chiếc tivi đen trắng có giá vài trăm đồng, một chiếc tivi có màu có giá hơn một ngàn đồng. Đối với mọi người mà nói, cái giá này như hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc tới.
Dù sao với số tiền này, không quá vài ngày là mọi người có thể kiếm lại ngay.
"Trình Trình, chị nhìn xem người dân người trong thôn không phải mua máy kéo thì cũng là tivi, chị không có ý kiến gì sao?" Hoàng Tú Lan ngồi trong sân vừa phơi nắng vừa cắn hạt dưa tò mò hỏi.
Lý Trình Trình lắc đầu: "Không có ý kiến gì, hai thứ này cộng lại cũng phải hơn năm ngàn. Với số tiền này, chị có thể mua hai căn nhà trong thành phố, để tiền đẻ ra tiền, chẳng phải tốt hơn sao?"
Cho dù cô muốn mua thì cũng không phải bây giờ, bởi vì hình ảnh tivi hiện tại quá mờ, tốt nhất cô nên đợi vài năm nữa có chiếc tivi tốt hơn ra mắt rồi mua sau cũng được.
Lý Trình Trình nhìn Hoàng Tú Lan, tò mò hỏi: "Vậy em và chú hai có tính mua máy kéo và tivi không?"
Hoàng Tú Lan bối rối cau mày: "Vân Sơn anh ấy không có ý định mua máy kéo, anh ấy muốn mua xe máy, nghe nói là nhập khẩu từ nước ngoài đấy, có giá tám đến chín ngàn đồng, nó rốt cuộc là cái đồ gì vậy trời? Sao lại mắc như vậy chứ? Cái này phải mua được bao nhiêu căn nhà nhỉ?"
"Đừng nói đến phòng ở, ngay cả căn nhà cấp bốn, biệt thự kiểu Tây ở thành phố Thượng Hòa đều có giá phải chăng. Thế nhưng núi Bạch Vân có thể kiếm được tiền, nếu chú ấy muốn mua thì em cứ để chú ấy mua đi, không cần phải quan tâm đến những chuyện này đâu, cứ chăm sóc tốt cho bản thân, sống tốt cuộc sống của mình là được rồi." Lý Trình Trình vỗ nhẹ mu bàn tay của Hoàng Tú Lan nói.
Coi như là vợ chồng nhưng cũng cần có không gian riêng tư và sự tự do. Nếu muốn can thiệp vào mọi thứ, làm như vậy không phải sẽ khiến đối phương cảm thấy bị đè ép không thở nổi sao?
Chỉ cần hai trái tim luôn hướng về nhau là được, không cần khiến đối phương phải nghe theo mình mọi chuyện.
"Nếu em cảm thấy chú ấy thoáng cái đã tiêu mấy ngàn đồng mà em lại không tiêu gì hết. Trong lòng cảm thấy không công bằng và em nghĩ chuyện này là bất công đối với mình thì em có thể dùng một số tiền tương tự để mua vài món đồ cho mình, hoặc là đến ngân hàng mua một ít vàng thỏi giữ lại để đầu tư. Vàng thỏi có thể lấy ra sử dụng bất cứ lúc nào mà không sợ bị lỗ. Hoặc em đi mua một ít trang sức châu báu tặng cho bản thân, chẳng phải bây giờ những phu nhân nhà giàu đeo vòng cổ ngọc trai đang rất thịnh hành sao? Còn có sợi dây chuyền vàng đó, rất đẹp, phải không? Bây giờ trong túi có tiền, tại sao phải bạc đãi với bản thân làm gì chứ?"
Lý Trình Trình nắm tay Hoàng Tú Lan, hy vọng cô ta đừng suy nghĩ quá nhiều vì chuyện mua xe của Bạch Vân Sơn mà không vui. Cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn, chẳng bao lâu nữa xe máy sẽ phổ biến, sau đó là xe đạp điện, tiếp theo xe hơi sẽ phổ biến với mọi gia đình. Tương lai mọi nhà đều có những thứ này, thật sự không cần phải để ý đến những chuyện này.
Nếu Bạch Vân Sơn có thể mua mua mua, vậy cô ta cũng có thể mua mua mua, đâu có ai quy định chỉ có một người được mua mua mua, miễn có thể làm cho bản thân vui vẻ thì cô ấy muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, chỉ cần nằm trong phạm vi mà cô ấy có thể mua được.
"Hơn nữa, có tiền mà không dùng, cứ để mãi đấy thì sau này để cho ai dùng, em có biết không? Có bao nhiêu phụ nữ trồng cây trước mặt để thế hệ mai sau hưởng bóng mát, đâu phải em chưa từng thấy. Đời người chỉ có mấy chục năm thôi, cho nên, khi còn sống thì hãy sống cho tốt, đừng bạc đãi chính mình, như vậy thì dù có c.h.ế.t cũng không có bất kỳ sự nuối tiếc nào, không phải sao?"
Có một số người vô cùng tiết kiệm, nghĩ rằng những gì mình tiết kiệm được đều có thể cho con cái của mình, nhưng họ không ngờ điều đó lại có lợi cho người ngoài.
Mặc dù Lý Trình Trình không phải là người thích mua sắm, nhưng cô dùng tiền làm những việc có ý nghĩa, điều này tương đương với việc tiêu tiền.
Hoàng Tú Lan gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ đối xử tốt với mình."
Hôm nay, khi máy kéo của Điền Kiến Minh lái vào thôn An Cư, mọi người đều chú ý tới trên máy kéo của anh ta có một người phụ nữ và hai bé gái, hai đứa bé cũng trạc tuổi Điền Khả Khả.
Có người trêu ghẹo nói: "Điền Kiến Minh, anh đón tình nhân trước khi kết hôn của anh trở về đấy à? Anh như vậy là ngang nhiên phạm tội đấy, cẩn thận kẻo phải ngồi tù!"
Điền Kiến Minh trừng mắt nhìn người đàn ông đó nói: "Anh đang nói xàm gì vậy? Trên đường tôi cứu cô ấy thôi, tôi chỉ có một người vợ không có tình nhân nào khác, anh không được nói lung tung, mắc công hủy hoại thanh danh của tôi. Nếu anh hại tôi phải ngồi tù thì sau này tôi có thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh đâu."