Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 319

Lúc trước Cố Trạch vì chuyện đó mà bị phán bốn năm tù, còn phải hai năm nữa mới có thể trở về, hiện tại cuộc sống tốt như vậy, sao anh ta có thể ngốc nghếch hồ đồ tống mình vào trong được chứ?

"Anh cứ như vậy mà dẫn người mang về, vợ anh có tức giận không?" Người nọ tiếp tục hỏi.

"Tôi không mang đến nhà chúng tôi, hơn nữa nhà chúng tôi cũng không có nhiều người ở như vậy, tôi định đưa đến chỗ của ba mẹ tôi, sau đó tôi sẽ hỏi trưởng thôn, sắp xếp cho bọn họ như thế nào." Điền Kiến Minh khoát tay với người nọ, lái máy kéo đến cửa nhà, nhìn vào bên trong hô: "Vợ ơi, vợ."

Hoàng Tú Tuệ đi ra, khó hiểu nhìn Điền Kiến Minh, khi cô ta thấy người phụ nữ và đứa bé phía sau máy kéo, ánh mắt hơi hơi tối lại, sau đó nghi ngờ hỏi: "Kiến Minh, anh gọi em có chuyện gì sao?"

"Anh vừa mới cứu được ba người này ở trên đường, bọn họ không có chỗ để đi, anh tính sẽ thu xếp đưa họ đến chỗ cha mẹ anh trước, em nhanh đi thu dọn hai bộ quần áo người lớn và trẻ con cho bọn họ mặc đi." Điền Kiến Minh nói.

Hoàng Tú Tuệ gật đầu: "Được, vậy em đi thu dọn."

Hoàng Tú Tuệ đóng gói hai bộ quần áo của mình và bốn bộ quần áo của Điền Khả Khả, dùng túi vải gói kỹ lại rồi đưa cho Điền Kiến Minh. Anh ta đưa túi vải ra sau đem túi vải lại đưa cho người phía sau đang ôm hai bé gái, trông cô ta như đang thất thần.

Sau đó anh ta lại chạy máy kéo đến trước cửa nhà ông bà nội của Điền Khả Khả, dừng máy kéo lại, anh ta đỡ người phụ nữ và hai bé gái xuống, dẫn bọn họ vào cửa. Điền Kiến Minh đi tới trước mặt bà nội Điền, nói với mẹ mình: "Mẹ, đây là đồng chí mà con vừa cứu được trên đường về, bọn họ không có chỗ để đi nên con dẫn bọn họ đến chỗ mẹ. Trong khoảng thời gian này để cho cô ấy ở đây chăm sóc cha mẹ luôn!"

Bà nội Điền đánh giá người phụ nữ và hai đứa nhỏ trước mặt, quá gầy, da bọc xương, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy đáng thương, bà ấy gật đầu nói: "Được, vậy để họ ở chỗ này đi, chăm sóc cho mẹ và cha con."

"Đồng chí, tạm thời cô cứ ở đây chăm sóc cho cha mẹ tôi trước đi, tôi cho cô một đồng một ngày, cô muốn một ngày thanh toán luôn một lần, hay là... ?" Điền Kiến Minh nhìn người phụ nữ hỏi.

Ngưu Tiểu Phương nắm tay hai cô con gái, thân thể suy yếu run lên vì kích động, cô ta liên tục gật đầu: "Cảm ơn mọi người, mọi người đều là người tốt, tôi muốn một ngày thanh toán luôn, có thể không?"

Điền Kiến Minh nhìn về phía bà nội Điền, nói: "Mẹ, vậy mẹ giúp con mỗi ngày cho vị đồng chí này một đồng tiền lương nhé."

"Tôi tên Ngưu Tiểu Phương." Thấy ân nhân cứu mạng cứ mở miệng là một tiếng "Đồng chí", có vẻ quá xa cách, Ngưu Tiểu Phương vội vàng tự giới thiệu.

Điền Kiến Minh gật đầu: "Đồng chí Tiểu Phương, vậy các cô yên tâm ở đây đi, làm việc chăm chỉ, tôi về nhà trước."

Ngưu Tiểu Phương nhìn bóng lưng cao lớn của Điền Kiến Minh, trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ. Ngay cả một người đàn ông xa lạ cũng sẵn sàng giúp cô ta nhiều như vậy, nhưng Trương Hoằng Tân kia lại tuyệt tình với bọn họ đến thế, vứt bỏ cô và đứa nhỏ, không thèm cho bất kỳ khoản bồi thường nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cuộc sống nhà mẹ đẻ cô ta cũng khó khăn, cô ta dẫn theo con về nhà chưa được mấy ngày, chị dâu đã phàn nàn đủ thứ, cô ta chỉ nghe theo sắp xếp trong nhà, gả cho người mà cha mẹ giúp cô ta tìm. Thế nhưng người ta không muốn nuôi hai đứa con gái của cô ta, không đánh thì mắng, cô ta đành phải dẫn theo con bỏ trốn.

Không ngờ trên đường gặp phải tên côn đồ, nếu không phải trùng hợp Điền Kiến Minh nhìn thấy, có lẽ cô ta và hai đứa nhỏ đã âm dương cách biệt.

Ngưu Tiểu Phương cứ như vậy trơ mắt nhìn Điền Kiến Minh đi xa, ngay cả tên của anh ta cũng không biết. Có điều hiện tại cô ta sống ở đây, sau này sẽ biết tên của ân nhân cứu mạng thôi.

 

 

"Tiểu Phương, đến đây, thím dẫn các người đến phòng." Thấy con trai đã rời khỏi, bà nội Điền dẫn ba mẹ con Ngưu Tiểu Phương đến phòng, là căn phòng đối diện phòng bà ấy: "Trong này để đồ lặt vặt, thu dọn một chút là có thể ở được, cháu dọn dẹp một chút đi rồi đợt lát nữa đi ra làm bữa tối."

Ngưu Tiểu Phương gật đầu: "Cảm ơn thím, thím yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện."

Cô ta sờ đầu hai cô con gái nói: "Gia Hòa, Gia Miêu, mau cảm ơn bà nội đi, cảm ơn bà nội đã thu nhận và giúp đỡ chúng ta, nếu không ba mẹ con chúng ta sẽ phải tiếp tục ăn gió nằm sương ở bên ngoài đấy."

"Cảm ơn bà nội." Hai cô bé Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu cảm ơn bà Điền.

Bà nội Điền nhìn hai bé gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng yêu thích không thôi: "Ngoan, không cần khách sáo đâu, trước tiên dọn dẹp với mẹ các cháu đi! Dọn xong sớm các cháu có thể nghỉ ngơi sớm một chút."

Có vài người chính là như vậy, nhà mình có con nít nhưng lại không thích, mà nhất quyết thích con nít của người khác. Bây giờ bà nội Điền chính là người như vậy, Điền Khả Khả gọi bà nội, bà ấy cảm giác đầu như muốn nổ tung, nhưng bây giờ nhìn thấy Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu lại không có cảm giác như vậy.

Sau khi bà nội Điền đi ra ngoài, Ngưu Tiểu Phương lập tức lấy quần áo trong túi vải ra, trước tiên thay cho Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu, sau đó nhanh chóng thay quần áo cho mình, bây giờ cô ta đã đến nhà người ta làm việc, chắc chắn không thể ăn mặc lôi thôi lếch thếch như trước.

Lúc trước ở bên ngoài lôi thôi lếch thếch, đó là vì không còn cách nào khác.

Bây giờ đến nhà người ta, còn lôi thôi lếch thếch, người ta sẽ không yên tâm để cho cô ta làm việc!

Ngưu Tiểu Phương thay quần áo xong, chỉnh lại tóc cho sạch sẽ, sau đó cô ta đi ra ngoài đến trước mặt bà nội Điền: "Thím, bây giờ cháu có thể làm việc, tối nay nên nấu món gì ạ? Cháu nấu cho mấy người ăn?"

Bà nội Điền hơi ngạc nhiên khi thấy Ngưu Tiểu Phương đã sửa soạn xong, không ngờ sau khi cô ta sửa soạn trông khá xinh đẹp, nhưng mỗi tội là quá gầy.

Bây giờ trong nhà có thêm ba người ngoài, nếu như ăn cơm nguyên chất, bà nội Điền thấy rất tiếc, nên vội nói: "Buổi tối hôm nay ăn cơm khoai lang, nấu theo số lượng một người hai củ khoai lang, về phần rau củ thì..."

"Được, cháu biết rồi, thím." Ngưu Tiểu Phương nghe yêu cầu của bà nội Điền xong, sau đó cô ta đến phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.

Sau đó bà nội Điền tới trò chuyện với cô ta, nghe Ngưu Tiểu Phương nói có người từng đoán cô ta, nói là trong mạng cô ta có thể có thêm hai đứa con nữa, bà ấy lập tức hâm mộ, sau đó lại bắt đầu than thở về Hoàng Tú Tuệ: "Con dâu của thím à, đã nhiều năm như vậy, mới sinh được một cô con gái, thím trông sao trông trăng, trông đến bây giờ cũng không có cháu trai, nếu như con bé có thể may mắn giống như cháu thì tốt rồi."

"Có lẽ số mệnh của cô ấy không có con, nhưng cháu gái thím đã định sẵn sẽ có anh chị em." Ngưu Tiểu Phương nói.

Bà nội Điền cảm thấy hơi mơ hồ, hỏi: "Tiểu Phương, cháu có ý gì vậy?"

"Chính là con dâu thím không có con, nhưng trong mạng cháu gái của thím lại có anh chị em khác, chỉ cần thím đổi con dâu, anh chị em của cháu gái thím sẽ tự nhiên mà đến."

Khóe miệng Ngưu Tiểu Phương hơi nhếch lên, nếu như cô ta có thể ở bên ân nhân cứu mạng thì cô ta chắc chắn sẽ sinh cho ân nhân hai đứa con mập mạp để báo đáp ân tình của cô ta.

Không phải giống như người phụ nữ đó, sống cuộc sống tốt đẹp qua nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả một đứa con trai cũng không sinh cho ân nhân cứu mạng của cô ta, chẳng lẽ muốn cho ân nhân không có người đốt hương khói sao?

 
Bình Luận (0)
Comment