Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 320

Nghe đến đó, ánh mắt bà Điền đột nhiên sáng lên, sau đó bà ta nhìn Ngưu Tiểu Phương, nếu như số cô ta có hai đứa con, vậy Điền Kiến Minh cưới cô ta, chẳng phải bà ta đã có hai đứa cháu rồi sao.

Sau đó bà Điền lại lắc đầu, bây giờ Ngưu Tiểu Phương quá gầy, mặc dù dáng vẻ ưa nhìn nhưng còn kém xa Hoàng Tú Tuệ, chắc chắn Điền Kiến Minh nhìn không ưng mắt, vẫn chờ Ngưu Tiểu Phương thêm mấy tháng nữa để thân thể cô ta khôi phục đến mức độ như người bình thường, rồi mới để cô ta sinh cho nhà họ Điền bọn họ hai đứa cháu trai vậy.

Ngưu Tiểu Phương thấy bà Điền bắt đầu đánh giá mình thì trong lòng đắc ý không thôi, nhưng ngoài mặt cô ta không để lộ ra mà chỉ cảm kích nói: "Thím, hôm nay con trai thím cứu ba mẹ con cháu, anh ấy là ân nhân cứu mạng của cháu, sau này cháu sẽ báo đáp lại anh ấy tử tế, cháu cũng sẽ bảo Gia Hòa, Gia Miêu hiếu thảo với anh ấy, hiếu thảo với anh ấy như cha ruột, sau này thím cũng là ân nhân cứu mạng bọn cháu, có chuyện gì thím cứ giao cho cháu làm."

Bà Điền nghe xong thì sướng muốn chết, bà ta thích loại con dâu nghe lời thế này nhất.

Ngưu Tiểu Phương ở nhà bà Điền một khoảng thời gian rồi, sau khi hoàn toàn thích ứng, cô ta muốn đưa Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu đến trường tiểu học thôn An Cư để học, bởi vì cô ta nghe nói có người cung cấp quần áo bốn mùa một năm, có người đóng học phí, tài trợ, đi học chẳng hề tốn tiền, chuyện tốt nhường ấy sao cô ta có thể bỏ qua được.

Bà Điền biết Ngưu Tiểu Phương muốn đưa hai đứa con gái vào trường học nên để Điền Kiến Minh mang ba mẹ con cô ta đến trường báo danh, sau khi báo danh thành công, lấy được thẻ học sinh, Ngưu Tiểu Phương kích động, liên tục cảm ơn Điền Kiến Minh: "Ân nhân, cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh, đại ân đại đức của anh không thể báo đáp, tôi chỉ có thể giúp anh chăm sóc chú thím cả đời..."

Điền Kiến Minh xua tay: "Chuyện nhỏ thôi, cô không cần để trong lòng."

Nói xong Điền Kiến Minh rời đi ngay.

Trường tiểu học ở ngay trong thôn, Ngưu Tiểu Phương có thể tự đưa con về, không cần anh ta đi cùng, mà anh ta cũng có việc cần làm!

Ngưu Tiểu Phương nắm tay Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu, vừa ra khỏi trường học, cô ta đã thấy Trương Hoằng Tân chờ đón con ở cổng trường, mà Trương Hoằng Tân cũng nhìn thấy Ngưu Tiểu Phương, cho nên thấy Ngưu Tiểu Phương, anh ta cực kỳ kích động: "Tiểu Phương..."

"Đồng chí này anh nhận nhầm người rồi." Ngưu Tiểu Phương kéo hai cô con gái rảo bước, đi được vài bước, nghe thấy tiếng chuông tan học, cô ta quay đầu nhìn Trương Hoằng Tân, cô ta muốn nhìn xem sao Trương Hoằng Tân lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ anh ta cũng tới đón con sao?

Anh ta kiếm đâu ra con?

Lẽ nào anh ta vứt bỏ con gái mình chính là vì muốn làm cha dượng cho người ta à?

Không lâu sau, cô ta nhìn thấy một bé gái đi tới trước mặt Trương Hoằng Tân, tuổi tác cô bé kia cũng không chênh lệch với con gái lớn Trương Gia Hòa của cô ta, Ngưu Tiểu Phương tức giận quay đầu, kéo hai đứa con gái về.

Bà Điền thấy cô ta tức giận như thế thì lo lắng hỏi: "Tiểu Phương, cháu có chuyện gì thế?"

 

 

"Cháu nhìn thấy cha bọn nhỏ, anh ta vứt bỏ hai đứa con gái ruột, đi làm cha nuôi cho con gái nhà người ta, cháu không ngờ anh ta lại ở thôn An Cư, hôm nay anh ta nhìn thấy hai đứa bé rồi, cháu rất sợ vợ anh ta lo cháu lấy đứa bé uy h.i.ế.p anh ta, sau đó đến cướp con của cháu đi, thím, thím nói xem cháu nên làm gì mới có thể giữ bọn nhỏ ở cạnh cháu mãi mãi đây?"

"Tiểu Phương, cháu bình tĩnh một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ cách." Bà Điền đỡ Ngưu Tiểu Phương ngồi xuống ghế, rót cho cô ta ly nước rồi nói: "Nếu không để con trai thím nhận hai đứa nhỏ làm con gái nuôi, như thế thì hai đứa bé chính là người nhà họ Điền bọn ta, chồng trước của cháu không có tư cách đến đòi con, nếu anh ta thực sự tìm cháu đòi con, cháu cứ bảo họ tới tìm thím, thím muốn xem xem họ lấy mặt mũi đâu ra đòi người của nhà họ Điền bọn thím."

"Thím, thím thực sự đồng ý giúp bọn cháu sao?" Ngưu Tiểu Phương kích động nắm tay bà Điền, vội vàng hỏi.

Bà Điền gật đầu: "Thím rất thích hai đứa bé Trương Gia Hòa và Trương Gia Miêu, thím không muốn thấy chúng bị tổn thương, đương nhiên thím đồng ý giúp cháu rồi, Tiểu Phương, cháu không cần quá lo lắng, ngày mai thím sẽ nhờ Kiến Minh giúp cháu."

"Anh Kiến Minh thực sự bằng lòng giúp bọn cháu sao?" Ngưu Tiểu Phương mím môi, dáng vẻ muốn khóc lã chã.

"Yên tâm, Kiến Minh nghe lời thím nhất, chắc chắn thằng bé đồng ý giúp cháu." Bà Điền vỗ tay Ngưu Tiểu Phương để cô ta yên tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm sau, bà Điền bảo Điền Kiến Minh đi tìm trưởng thôn Cố, đăng ký cho Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu vào hộ khẩu nhà mình, thậm chí sửa cả họ đổi thành Điền Gia Hòa, Điền Gia Miêu, bà Điền sợ bị Hoàng Tú Tuệ phát hiện nên Điền Kiến Minh làm xong, bà ta bảo anh ta nhanh chóng đưa sổ hộ khẩu cho mình.

Ngưu Tiểu Phương thấy hai đứa con gái mình được đăng ký theo họ Điền Kiến Minh thật, trở thành đứa con thứ hai và thứ ba, Ngưu Tiểu Phương sung sướng muốn chết, trước hết để hai đứa con gái thành người một nhà với Điền Kiến Minh, như thế hai đứa sẽ trói buộc cả đời với Điền Kiến Minh, dần dần Điền Kiến Minh cũng trở thành người của cô ta, dù sao thì làm gì có người đàn ông nào không mong mỏi tam thê tứ thiếp? Nhất là người đàn ông có tiền như Điền Kiến Minh, trong nhà có hai căn phòng, còn có xe kéo, đi ra ngoài oai phong biết mấy.

Nếu Điền Kiến Minh có thể dùng máy kéo chở cô ta, quang minh chính đại đi dạo bên ngoài, vậy thì phải có bao người ngưỡng mộ chứ, cũng không biết bao giờ mục tiêu mới thành thật.

Từ khi hai người Điền Gia Hòa, Điền Gia Miêu báo danh đi học ở thôn An Cư, Ngưu Tiểu Phương chỉ đưa hai cô bé đi học hai ngày đầu, sau đó cô ta để hai cô bé tự mình đi học, dù sao trường học ở ngay trong thôn, chỉ cần hai cô bé không đi tới nơi nguy hiểm thì cũng sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Có điều hai chị em Điền Gia Hòa và Điền Gia Miêu chưa từng đọc sách, mặc dù báo danh từ sớm nhưng đến tháng chín, hai cô bé vẫn phải bắt đầu từ lớp một, nói cách khác, hai cô bé học chậm hơn Điền Khả Khả một khóa.

Lúc Ngưu Tiểu Phương đi qua cửa nhà Hoàng Tú Tuệ, nhìn thấy Hoàng Tú Tuệ mặc quần áo, đeo giày đẹp, trong mắt cô ta hâm mộ biết mấy, vì để bản thân có cuộc sống tốt đẹp, vì tương lai của hai đứa con gái, cô ta không thể không ra tay.

Hết cách rồi, người không vì mình, trời chu đất diệt.

Tháng ba, tháng tư, rau dại trên ruộng đồng đều mọc lên, các loại rau tươi mới, xanh non mơn mởn, nhìn cực kỳ thích mắt, hoa dại trên núi cũng tranh nhau khoe sắc, từ xa nhìn lại vô cùng đẹp.

Lý Trình Trình tìm trưởng thôn Cố, bảo ông ta sắp xếp người lên núi trồng một ít anh đào dại ven đường, cách một mét trồng một cây, như vậy không những có thể làm cây che bóng, đến lúc nở hoa còn làm cảnh quan thêm đẹp, lúc trái chín cũng tiện cho mọi người hái quả.

 
Bình Luận (0)
Comment