Kể cả bán một hào bốn cái, Hoàng Tú Tuệ cũng có thể kiếm được không ít, bởi vì một cân gạo nếp làm được hai chục chiếc, nếu dùng bột gạo nếp và bột gạo trộn lẫn lại với nhau, số lượng Thanh Đoàn làm ra cũng được nhiều hơn một chút.
Lý Trình Trình nghĩ một lát rồi nói: "Em lấy mười nghìn cái trước đi! Bắt đầu từ ngày mai chị có thể làm rồi, làm được bao nhiêu thì em tặng bấy nhiêu, em định phát cho mỗi nhân viên mười cái trước, sau đó phát cho học sinh của mấy ngôi trường em tài trợ mỗi người mười cái, nếu không đủ em sẽ bảo chị sau."
Nghe đến đó, Hoàng Tú Tuệ giật mình trợn mắt, có điều cô ấy cũng không nói gì thêm, Lý Trình Trình muốn bao nhiêu thì cô ấy làm bấy nhiêu là được rồi, cô ấy làm không kịp thì tìm người bên nhà mẹ làm giúp, đến khi ấy cứ thanh toán theo số lượng là xong.
Đương nhiên Lý Trình Trình cũng biết một mình Hoàng Tú Tuệ không hoàn thành được nhiệm vụ này, chắc chắn cô ấy sẽ tìm người nhà hỗ trợ, cứ coi như cô gián tiếp giúp đỡ người nhà họ Hoàng vậy.
Một lát sau hai người giúp việc lên núi, Lý Trình Trình bảo một người chăm sóc Bạch Thiều Quang, còn người kia giúp cô hái rau dại trên mặt đất, Lý Trình Trình không dám để bọn họ hái mấy thứ mọc trên cây cao.
Dù sao tuổi tác hai người cũng lớn cả rồi, leo lên cao nếu ngã xong bị thương thì phải làm sao? Mặc dù cô có tiền, chịu trách nhiệm nổi nhưng cô không thể giúp người ta giảm bớt nỗi đau thể xác.
Vì thế có thể tránh bị thương thì cứ tránh.
Đợi gùi được chất đầy, mọi người xuống núi ngay, Lý Trình Trình nói với Hoàng Tú Tuệ: "Chị Tú Tuệ, bây giờ em về nấu trứng gà xào hương xuân, chị qua học đi, sau này tự mình làm thử xem.
"Được." Hoàng Tú Tuệ vui vẻ đồng ý.
Về đến nhà, người giúp việc trông Bạch Thiều Quang, Lý Trình Trình ra giếng xách nước, sau khi rửa sạch hương xuân, cô tới phòng bếp xử lý, làm xong, Lý Trình Trình lấy bát múc cho Hoàng Tú Tuệ một ít: "Chị Tú Tuệ, chị nếm thử xem, nếu cảm thấy ăn được thì sau này tự mình làm."
"Cảm ơn em." Hoàng Tú Tuệ nhận bát đũa, gắp một miếng đưa vào miệng, trong trứng gà có hương xuân thái nhỏ, hai mùi thơm trộn lại với nhau, đúng là rất ngon, Hoàng Tú Tuệ vội đút cho Điền Khả Khả một ít.
Lý Trình Trình lấy ra bốn cái bát, chia trứng gà xào hương xuân cho Lý Hiểu Đồng, Điền Khả Khả và hai người giúp việc mỗi người nửa bát, tất cả mọi người đều khen ngon.
Lý Trình Trình thực sự rất muốn trồng thật nhiều hương xuân, có như thế đợi khi già rồi, giao hết tài sản trong tay cho con cái xử lý, cô với Bạch Đại Sơn dựa vào hương xuân để dưỡng già cũng ổn, quả đúng là sung sướng mà.
Cũng không biết đến bao giờ mới được sống cuộc sống dưỡng lão như thế.
Do phía Lý Trình Trình muốn số lượng Thanh Đoàn lớn, Hoàng Tú Tuệ nhờ nhà mẹ đẻ làm cùng mình, làm được bao nhiêu thì đưa tới cho cô ấy bấy nhiêu, mà cô ấy cũng bắt đầu làm.
Lý Hiểu Đồng và Điền Khả Khả ăn trứng gà xào hương xuân xong thì muốn đi chơi, kết quả vừa mới mở cửa, Lý Hiểu Đồng đã sững người ra.
Thấy hai người đàn ông đứng ngoài cửa, Điền Khả Khả không biết chuyện gì xảy ra vì cô bé chưa từng gặp hai người họ.
Hà Kiến Nghiệp và trợ lý vào sân, trợ lý vội xoay người đóng cửa lại, Điền Khả Khả giang tay chắn trước mặt Lý Hiểu Đồng: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?"
"Cô bé có lòng cảnh giác mạnh đấy, nhớ kỹ sau này đối mặt với người lạ cũng phải cảnh giác, cẩn thận như thế nhé." Hà Kính Nghiệp nói.
Lý Hiểu Đồng kéo tay Điền Khả Khả: "Đây là cha tớ."
Lúc này Điền Khả Khả mới phản ứng lại được, cô bé ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, vừa rồi cháu tưởng các chú là người xấu."
"Không sao." Hà Kiến Nghiệp nói rồi nhìn trợ lý, trợ lý lấy kẹo sữa thỏ trắng trong túi ra đưa Điền Khả Khả: "Cô bé, có thể mời cháu về nhà trước không? Các chú có chuyện muốn nói với Hiểu Đồng."
"Cảm ơn ạ." Điền Khả Khả nhận kẹo rồi mở cửa ra ngoài.
Lý Trình Trình sắp xếp lại hương xuân để bữa tối ăn ra đĩa, vừa ra ngoài cô đã nhìn thấy Hà Kiến Nghiệp đứng trong sân, cô cũng nhìn thấy cánh tay băng bó của anh ấy, cô vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi han: "Đồng chí Hà, anh bị thương sao?"
"Vết thương nhỏ thôi, không sao cả, hai năm qua làm phiền cô rồi." Từ sau khi rời đi, anh ấy đã không gặp Lý Hiểu Đồng hơn hai năm rồi, qua mấy tháng nữa, Lý Hiểu Đồng cũng học lên đến cấp hai.
Có điều Lý Hiểu Đồng đi học sớm hơn người khác một chút nên dù có học cấp hai thì cô bé vẫn nhỏ tuổi.
"Đồng chí Hà, mọi người vào ngồi đi! Ngồi xuống rồi từ từ trò chuyện." Lý Trình Trình nói.
Vào đến phòng khách, nhìn đứa bé trong tay người giúp việc, Hà Kiến Nghiệp kinh ngạc: "Không ngờ tới con hai người đã lớn vậy rồi, xem ra thời gian tôi rời đi dài thật đấy."
Lý Trình Trình đón lấy Bạch Thiều Quang, bảo người giúp việc đi nấu cơm, dù sao thân phận của Hà Kiến Nghiệp cũng đặc thù, không thể để quá nhiều người biết kẻo thân phận thực sự của Lý Hiểu Đồng bị người khác phát hiện, suy cho cùng vẫn còn một người phụ nữ yêu Hà Kiến Nghiệp ở đây!
Một người phụ nữ vì Hà Kiến Nghiệp mà lớn tuổi đến vậy, trong lòng cũng trở nên bệnh hoạn từ lâu.
Nếu không sao hai năm trước Lý Hiểu Đồng lại bị bắt cóc chứ?
Trợ lý của Hà Kiến Nghiệp đặt đồ lên bàn: "Đồng chí Lý Trình Trình, đây đều là đồ anh Hà mang đến cho mọi người."
Hà Kiến Nghiệp ngượng ngùng nói: "Thực ra trước đó trợ lý bên này đã nói chuyện cô mang thai cho tôi biết, chỉ có điều lần này về đây, không nhớ tới chuyện này nên chưa chuẩn bị quà cho đứa nhỏ, để mai tôi bảo trợ lý mua thêm quà cho bé con."
Lý Trình Trình vừa cười vừa nói: "Không cần, đứa bé còn nhỏ, không cần quà cáp gì, đồng chí Hà có thể về thăm Hiểu Đồng, có thể khỏe mạnh đã là món quà tốt nhất cho chúng tôi rồi, bởi vì có các anh gánh vác trọng trách phía trước, cuộc sống của mọi người mới ngày càng tốt đẹp."
Bất kể là quân nhân bảo vệ tổ quốc hay là nhân viên nghiên cứu khoa học một lòng nghiên cứu đều là người vĩ đại nhất, đáng yêu nhất, vì có họ mọi người mới có được cuộc sống như vậy.
Nghĩ đến cảnh mình vừa nhìn thấy trên đường, Hà Kiến Nghiệp cảm thấy là lạ: "Không ngờ hai năm qua thôn An Cư lại phát triển nhanh đến vậy, nhà tầng xây rồi, đường cũng mở xong, đồng chí Lý Trình Trình, cô giỏi thật đấy."
Hà Kiến Nghiệp để một trợ lý lại bên này để bảo vệ Lý Hiểu Đồng, đương nhiên anh ấy hiểu rõ chuyện thôn An Cư, anh ấy thực sự bội phục nữ đồng chí trẻ tuổi này, vừa có đầu óc thông minh, vừa có năng lực kiếm tiền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trình Trình cười ngượng ngùng, thực ra cô chẳng làm gì cả, mọi chuyện đều là người khác làm, cô chỉ phụ trách ra lệnh thôi.
Nếu chuyện gì cũng tự nghĩ tự làm, cô sẽ chẳng hoàn thành nổi một việc chứ đừng nói là làm được nhiều chuyện thế.