Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 325

Bạch Đại Sơn về, thấy Hà Kiến Nghiệp tới cũng hơi ngạc nhiên, nếu không phải tháng nào trợ lý Hà Kiến Nghiệp cũng đưa tiền tới đây, anh đã nghi ngờ có phải Hà Kiến Nghiệp quên mất anh ấy còn một đứa con gái hay không.

Có điều nghề nghiệp của anh ấy đặc thù, công việc bận rộn, điều này cũng có thể hiểu được.

"Đồng chí Hà, anh bị thương có nghiêm trọng không?" Bạch Đại Sơn đi qua, lo lắng hỏi han.

"Không nghiêm trọng lắm." Hà Kiến Nghiệp lắc đầu: "Đồng chí Bạch, cảm ơn hai năm qua mọi người đã chăm sóc và dạy dỗ Hiểu Đồng, Hiểu Đồng được hai người nuôi dạy rất tốt, nếu như đi theo tôi, con bé sống cuộc sống bình thường cũng thành vấn đề, không thể được bồi dưỡng tốt như thế."

Anh ấy là người đàn ông độc thân, cơ bản toàn ăn ở trong phòng thí nghiệm, đến cả ký túc cũng ít khi quay về, nếu Hiểu Đồng đi theo anh ấy chắc chắn sẽ bất lợi cho quá trình trưởng thành của cô bé.

Mời một người đến chăm sóc cô bé cũng sẽ có rủi ro lớn, bởi vì người kia dễ bị đối thủ mua chuộc hay gì đó, vẫn nên để Lý Hiểu Đồng sống cạnh gia đình bình thường sẽ tốt hơn, sự thật chứng minh, quyết định của anh ấy là đúng.

Mặc dù không thể ở cạnh con gái, để con gái sống xa mình, không có tình cảm nhưng nếu con gái bình an, khỏe mạnh lớn lên, anh ấy không để ý việc già rồi không người chăm sóc.

Đợi anh ấy già rồi, anh ấy sống trong trại dưỡng lão hoặc bệnh viện dưỡng lão cũng được, chỉ cần Hiểu Đồng thỉnh thoảng đến thăm anh ấy là tốt rồi.

Bạch Đại Sơn vào phòng thay bộ quần áo sạch sẽ rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Trình Trình, anh bế Bạch Thiều Quang qua, cười với Hà Kiến Nghiệp: "Hiểu Đồng rất ngoan, chúng tôi không phí quá nhiều tâm sức, hơn nữa lúc chúng tôi bận, con bé còn có thể giúp chúng tôi chăm sóc em trai."

Bạch Đại Sơn không muốn Hà Kiến Nghiệp vì chuyện này mà ngại, bọn họ chỉ cung cấp chỗ ở cho Hiểu Đồng mà thôi! Hơn nữa đôi khi Hiểu Đồng còn có thể giúp đỡ họ nữa!

Hà Kiến Nghiệp xoa đầu Lý Hiểu Đồng: "Hiểu Đồng, ở đây nhất định phải nghe lời chị, chuyện chị không cho con làm, con không được làm, nơi nào chị không cho con đi, con cũng không được đi."

Lý Hiểu Đồng ngoan ngoãn gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi! Con nhất định sẽ nghe lời chị mà."

Lý Trình Trình là người đối xử với cô bé tốt nhất thế giới, còn tốt hơn cả cha nữa, chắc chắn cô bé sẽ nghe lời chị, tuyệt đối không làm chị giận, hơn nữa cô bé cứ nhìn thấy Lý Trình Trình là lại có cảm giác kỳ lạ, giống như cô bé từng gặp Lý Trình Trình ở đâu đó nên mới có cảm giác thân thiết lạ lẫm đến vậy.

Cảm giác thân thiết này chỉ có mình Lý Trình Trình mang lại cho cô bé, đến cả cha cô bé cũng không khiến cô bé có cảm giác ấy!

Những người nhà họ Hà càng không thể, thứ duy nhất họ mang lại cho Lý Hiểu Đồng là sự uất ức và bất công.

Người giúp việc làm xong cơm tối thì tới gọi mọi người đi ăn, ăn uống xong, Hà Kiến Nghiệp và trợ lý rời đi ngay, trước đó anh ấy mua cho Lý Hiểu Đồng hai căn nhà trên thị trấn, còn để một trợ lý ở đây để trợ lý thu xếp phòng ở cẩn thận, bọn họ xách túi vào là có thể ở được.

Tối đó, chờ Lý Hiểu Đồng tắm rửa xong xuôi, Lý Trình Trình gọi cô bé vào phòng, mở những thứ trợ lý mang tới đây: "Hiểu Đồng, đồ cha em mua cho em này, mau tới xem đi."

 

 

Hà Kiến Nghiệp bận rộn quên mất chuyện Lý Trình Trình đã sinh con, đương nhiên cũng không nhớ mua đồ, cho nên đồ của trẻ con ở đây đều là của Lý Hiểu Đồng.

Lý Hiểu Đồng vui vẻ chạy qua nhưng cô bé không đi lục túi mà chờ Lý Trình Trình lấy hết đồ ra đặt lên giường, cô bé mới xem hết một lượt, bút chì, cục tẩy, thước kẻ, hộp bút, sách vở, quần áo, giày dép, ... Tất cả đều là thứ mà khi đi học cũng như lúc sinh hoạt cần dùng.

Có lẽ Hà Kiến Nghiệp hy vọng con gái làm bất kỳ chuyện gì khi nhìn thấy đồ anh ấy mua đều có thể nhớ tới người cha này.

Lý Trình Trình nói: "Hiểu Đồng, cầm đồ về phòng cất cẩn thận, giữ lại rồi dùng dần."

Hà Kiến Nghiệp mua không ít, đủ để Lý Hiểu Đồng dùng cả năm, trong vòng một năm, những thứ này cũng không hỏng, không cần cất trong sơn động, để ở phòng Lý Trình Trình cũng tiện cho cô bé dùng.

Cho Bạch Thiều Quang ăn xong, Lý Trình Trình giao bé con cho Bạch Đại Sơn rồi để Bạch Đại Sơn trông cậu bé còn cô dựa đầu vào giường, bắt đầu đọc sách, mấy tháng nữa cô sẽ tới trường trung học Thần Quang báo danh.

Nếu muốn chen ngang, chắc chắn phải thông qua kỳ khảo hạch mới được, nếu không sao hiệu trưởng có thể đồng ý để cô chen lớp?

Sách giáo khoa của thời này khác với đời sau nên cô cũng không quá tự kiêu kẻo cuối cùng tự mình vả mặt mình thì mất thể diện lắm, vì thế cô chỉ cần cù bù khả năng, cố gắng học tập, hơn nữa có vài kiến thức không phải bản chỉnh sửa như đời sau, kiểm tra theo thời đại này, cô không thể để sơ suất ở chỗ đơn giản, bị trừ điểm như thế thì thiệt quá.

Kiểu như trời đưa trọng trách cho nhân tài, rốt cuộc là nhân hay người đây? Lý Trình Trình nhớ rõ lúc cô còn đi học là nhân tài nhưng sau này học sinh lại được dạy là người tài.

Mặc dù không khác nhau nhiều lắm nhưng nếu viết sai liệu có bị trừ điểm hay không?

Chuyện này ai dám nói chắc?

Vì thế Lý Trình Trình xem cực kỳ cẩn thận, có một vài quyển cô đọc từ đầu đến cuối rồi lại đọc từ cuối lên đầu.

Sau khi Bạch Thiều Quang ngủ thiếp đi, Bạch Đại Sơn đặt cậu bé lên chiếc giường nhỏ cạnh giường lớn, sau đó tới cạnh Lý Trình Trình, dựa vào người cô, Lý Trình Trình nghiêng đầu nhìn anh: "Anh thực sự không định chen lớp để đi học với em sao? Bây giờ còn chưa hạn chế tuổi tác, nếu đợi đến sau này hạn chế tuổi tác rồi, anh có muốn đi học cũng không còn kịp nữa."

Trước đó cô cũng hỏi anh nhưng anh không có suy nghĩ đó.

Bạch Đại Sơn đưa tay ôm Lý Trình Trình, để cô dựa vào vai mình rồi nghiêm túc nói: "Anh đã đến tuổi này rồi cũng chẳng còn suy nghĩ muốn đi học nữa, nhận được mặt chữ là ổn rồi, vợ cứ học cho giỏi, tranh thủ để nhà họ Bạch chúng ta có một sinh viên đại học, thay đổi phong thủy nhà họ Bạch chúng ta luôn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Năm nay anh ba mươi mốt tuổi rồi, để anh ngồi học cùng một đám thiếu niên trong phòng học, anh không tiếp thu nổi, hơn nữa anh cũng qua tuổi đọc sách rồi, lúc mười mấy tuổi, đúng là anh muốn đi học vì đi học có thể trở nên nổi bật, có thể ăn đồ ăn được sản xuất, có thể cải thiện điều kiện trong nhà.

Sau này cha mẹ qua đời, anh gánh vác trách nhiệm chăm sóc các em, anh không còn ý định kia nữa.

Đi học là để mình có cuộc sống tốt hơn, có tương lai tốt hơn, anh cực kỳ hài lòng với thời điểm hiện tại, thực ra bây giờ cuộc sống của anh đã đạt tới đỉnh cao mà một số người dành cả đời cũng không đạt tới được.

 
Bình Luận (0)
Comment