Lý Trình Trình cười: "Em chỉ muốn hỏi anh thôi, anh tưởng em muốn đi học thật sao? Mặc dù có người giúp việc nhưng sản nghiệp của chúng ta, con cái của chúng ta chắc chắn cần có một người đích thân chăm nom mới được, anh có muốn làm bạn học cùng lớp của em cũng không được."
"Không thể làm bạn cùng lớp nhưng chúng ta có thể làm vợ chồng chung chăn chung gối mà!" Bạch Đại Sơn cầm sách giáo khoa trong tay Lý Trình Trình qua, sau đó đặt lên trên bàn.
Lý Trình Trình buồn cười nhìn anh, hừ, đàn ông ấy à, chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của cô thôi.
Xế chiều ngày hôm sau, Hoàng Tú Tuệ bắt đầu đưa Thanh Đoàn đã hấp chín cho Lý Trình Trình, may mà từng viên đều được tách ra bọc kỹ, nếu không Lý Trình Trình tách Thanh Đoàn cũng là một chuyện phiền toái bởi vì Thanh Đoàn cực kỳ dẻo, lại còn dễ bị dính lại với nhau nữa.
Mà dùng giấy dầu bọc vào cũng tiện mang theo tặng cho mọi người.
Trước đó Hoàng Tú Lan đã nói với Lý Trình Trình, Bạch Vân Sơn có ý định mua xe máy, sau khi Hoàng Tú Lan nói không lâu thì Bạch Vân Sơn lái xe máy vào thôn An Cư.
Lái vào trong thôn, cái tiếng ầm ầm kia sắp làm điếc lỗ tai người ta, Lý Trình Trình cũng không ngờ tiếng nổ xe máy lại to như thế, chẳng kém cạnh tiếng xe đời sau là bao nhiêu.
Lý Trình Trình không thích ồn ào nhưng đứa bé sắp đầy mười tháng lúc nào cũng ngập tràn lòng hiếu kỳ với mọi thứ, vì thế Lý Trình Trình chỉ ôm Bạch Thiều Quang đứng trước cửa nhìn Bạch Vân Sơn lái xe.
"Vân Sơn, tự em lái về à?" Lý Trình Trình hiếu kỳ hỏi.
Bạch Vân Sơn đang hưng phấn nói cho người khác nghe về chiếc xe, nghe Lý Trình Trình hỏi, cậu ta gật đầu: "Tự em lái về đấy, em học mấy ngày ở chỗ bán xe, nếu không em đã mua về đây từ lâu rồi."
"Em giỏi lắm." Lý Trình Trình giơ ngón cái với cậu ta: "Tốc độ của xe máy nhanh hơn xe đạp nhiều, sau này em phải cẩn thận một chút, lái xe không đúng quy tắc, người thân hai hàng lệ lăn, em hiểu không hả?"
Lý Trình Trình sợ Bạch Vân Sơn đua xe gì đó, dù sao bây giờ cậu ta cũng là người có vợ, không thể để vợ lo lắng sợ hãi, nếu là trước kia chỉ có mình cậu ta, cậu ta lái thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến người khác.
Bạch Đại Sơn từ ngoài ruộng về, thấy Bạch Vân Sơn ở trước cửa khoe khoang xe máy, anh chỉ nói bốn chữ não có vấn đề, ở nông thôn, cũng chẳng đi đến đâu, sao phải mua cái đồ đắt như thế?
Đúng là vung tay quá trán.
Lý Trình Trình vỗ Bạch Đại Sơn một cái rồi vừa cười vừa nói: "Có tiền không tiêu, để ở nhà cho chuột gặm à? Tiền tiêu hết rồi thì kiếm về thôi! Lúc sống không hưởng thụ, trải nghiệm điều tốt đẹp, c.h.ế.t rồi còn có cơ hội sao?"
Chỉ cần Bạch Vân Sơn không bay cao quá, không làm chuyện có lỗi với vợ, với gia đình, tiêu chút tiền thì đã sao?
Mỗi người đều có sở thích, hứng thú, trước đây vừa nghèo vừa khổ, chỉ muốn ăn no, làm gì có sở thích gì đâu, bây giờ điều kiện tốt lên rồi, thứ người ta theo đuổi cũng nhiều lên, nếu đã có điều kiện đó thì sao phải để bản thân ấm ức?
Lý Trình Trình tò mò hỏi: "Đại Sơn, anh có muốn mua không? Em tặng anh một chiếc nhé, chúng ta quen nhau mấy năm, hình như em chưa tặng anh món quà chính thức nào."
"Em tặng anh còn chưa đủ nhiều sao?" Bạch Đại Sơn hơi kinh ngạc: "Thiên hạ này em là tốt nhất, gia sản lớn thế này, còn có con trai bảo bối, trên thế giới này có ai hạnh phúc giống anh sao? Chẳng cần làm gì cũng gặt hái được nhiều như thế?"
Bạch Đại Sơn cảm thấy những thứ mình làm hoàn toàn không thể so sánh với những gì Lý Trình Trình làm.
"Ai bảo anh không làm gì cả? Anh quên tiền vốn khởi nghiệp của chúng ta đều do chúng ta bày sạp kiếm về sao? Anh quên anh giúp đỡ và ủng hộ em à? Nếu như là người đàn ông khác, người ta sẽ chỉ đè ép em, chỉ nói em suy nghĩ kỳ lạ, như thế em cũng chẳng có cách nào khiến sự nghiệp trở nên lớn mạnh thế này." Lý Trình Trình thực lòng cảm ơn Bạch Đại Sơn, có thể nói cô có được ngày hôm nay hoàn toàn không thể tách khỏi sự ủng hộ của anh.
Nếu là người khác, họ sẽ đè đầu cưỡi cổ vợ, không thể đồng ý để vợ kiếm tiền.
Bạch Đại Sơn cởi chiếc áo ngoài bẩn thỉu ra, đưa cho Lý Trình Trình, sau đó bế bé con mập mạp từ trong lòng Lý Trình Trình ra, Lý Trình Trình duỗi tay ôm eo Bạch Đại Sơn, vừa đi vừa nói: "Đại Sơn, em thực sự muốn tặng anh một món quà, anh nói xem, anh muốn gì nào, muốn xe tải hay ô tô? Mặc dù em không có danh ngạch mua sắm nhưng em có thể đưa tiền để bà nội Trình Tuyết Dương mua!"
Cô cũng muốn trải nghiệm cảm giác thú vị của phú bà bao nuôi trai xinh, mặc dù chồng cô đã chẳng còn là trai xinh nữa.
Bạch Đại Sơn nghiêng đầu nhìn Lý Trình Trình, trong mắt lóe lên chút gian xảo: "Vợ, em thực sự muốn tặng anh gì đó sao?"
Lý Trình Trình gật đầu: "Vâng ạ."
Dù sao cô cũng có tiền mà.
"Anh muốn gì cũng được thật à?" Bạch Đại Sơn nhìn chằm chằm Lý Trình Trình, trong mắt lóe lên vẻ nóng lòng muốn thử đầy kỳ quặc.
Lý Trình Trình gật đầu.
"Nếu vợ đã bảo cái gì cũng được thì anh muốn vợ." Bạch Đại Sơn nghiêm túc nói.
Lý Trình Trình nghe xong không nhịn được đập vào cánh tay anh, Bạch Đại Sơn nói tiếp: "Anh nói là hành động."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trình Trình nhéo hai cái vào cánh tay anh rồi bước nhanh vào nhà, cái người này chẳng có phút nào đứng đắn cả.
Bạch Vân Sơn ở cách vách vỗ vị trí phía sau xe máy, lớn tiếng hô: "Tú Lan, mau lên đây, anh chở em đi hóng gió, anh chở em lên huyện, lên tỉnh dạo một vòng, tốc độ của xe máy nhanh lắm, chúng ta có thể quay về nhanh thôi."
Thấy dáng vẻ đắc ý của Bạch Vân Sơn, Hoàng Tú Lan hơi cạn lời nhưng tiền do Bạch Vân Sơn kiếm về, cô cũng không có tư cách nói này nói nọ: "Chờ chút, em về lấy túi đã."
Hoàng Tú Lan về phòng lấy cái túi bình thường mình hay đeo, trong đó có tiền, nếu đã ra ngoài, không mang theo chút tiền sao được? Lỡ đâu nhìn trúng thứ gì đó muốn mua ở ngoài kia thì sao?
Cầm túi, khóa cửa xong, Hoàng Tú Lan ngồi sau Bạch Vân Sơn, nhờ có sự giúp đỡ của Vương Đức Hải, cô ấy mới ngồi lên xe được.
Bạch Vân Sơn vỗ lưng cô ấy: "Tú Lan, ôm anh chặt vào không ngã đấy."
"Vâng." Trong ánh mắt ngưỡng mộ của thôn dân, Hoàng Tú Lan ngượng ngùng đưa tay ôm eo Bạch Vân Sơn, áp hai má vào lưng cậu ta.
Sau đó bên tai là tiếng gió gào thét, gió không ngừng thốc vào mũi, Hoàng Tú Lan cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, cô vội chôn mặt vào lưng Bạch Vân Sơn.
Hoàng Dĩ Đồng bế con gái đứng vệ đường, nhìn Bạc Vân Sơn đi nhanh như gió, cô ta lại không kìm chế được đem lòng yêu cậu ta.
Mấy năm trước, lúc còn là con gái, cô ta yêu thầm Bạch Vân Sơn, nếu biết trước nhà họ Bạch sẽ có ngày thành đạt thế này, nói thế nào cô ta cũng không gả cho cái người nghèo rớt Chu Phi Dực kia.
Nhưng cảnh ngộ của Liễu Lệ Hoa khiến Hoàng Dĩ Đồng chùn bước, cô ta sợ kết cục của Liễu Lệ Hoa chính là kết cục của mình, bây giờ trong nhà cũng khấm khá, cuộc sống dễ chịu, cô ta muốn sống thật tốt.
Bạch Vân Sơn trở Hoàng Tú Lan lên trấn trên rồi tới huyện, dọc đường phi nhanh như chớp, không biết đã làm bao nhiêu người chú ý, trong lòng Bạch Vân Sơn cũng cực kỳ thỏa mãn, từ nay về sau, cậu ta không còn là thằng nhà quê bị xem thường nữa.