Hoàng Tú Lan thấy Bạch Vân Sơn lái xe và một khu rừng, cô ấy vỗ vai cậu ta đầy khó hiểu: "Bạch Vân Sơn, anh dẫn em tới nơi này làm gì?"
Bạch Vân Sơn dừng xe lại, ôm Hoàng Tú Lan từ phía sau lên đằng trước, sau đó nghiêm túc nhìn cô ấy: "Tú Lan, sau này anh sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục kiếm tiền để em trải qua cuộc sống tốt hơn."
Hoàng Tú Lan vắt tay qua vai Bạch Vân Sơn, cười nói: "Em tin tưởng anh."
"Tú Lan..." Bạch Vân Sơn ghé sát qua, hôn lên môi Hoàng Tú Lan, một lúc lâu sau cậu ta còn muốn làm vài động tác khác, Hoàng Tú Lan bị dọa tới vội vàng ngăn lại: "Ở cái vùng hoang vu hẻo lánh này, anh muốn làm gì hả? Nếu như bị người ta nhìn thấy là hai ta c.h.ế.t chắc đấy."
Đàn ông đúng thật là, chẳng phân biệt thời gian, hoàn cảnh gì cả, bất cứ khi nào, bất kỳ nơi đâu cũng có thể nổi hứng được.
"Thì vì nơi này hoang vu hẻo lánh nên mới không có ai đó, Tú Lan, em yên tâm đi, có chuyện gì, anh gánh..."
Sau một lúc kinh hồn bạt vía, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Hoàng Tú Lan mới yên lòng, cô ấy mím môi oán trách Bạch Vân Sơn, Bạch Vân Sơn hãy còn thòm thèm, hôn cô ấy thêm lát nữa rồi mới thắc mắc: "Tú Lan, em nhìn anh làm gì?"
"Bạch Vân Sơn, sau này anh sẽ đưa người phụ nữ khác đi làm những chuyện này sao?" Bây giờ Bạch Vân Sơn có xe máy rồi, đi đâu cũng tiện, nếu muốn phản bội cô ấy thực sự rất dễ, hơn nữa cậu ta có xe máy, biết bao cô gái muốn nhào vào người cậu ta kìa...
"Tú Lan, em nói gì thế? Trước đây chưa kết hôn anh đã không làm những chuyện kia, bây giờ kết hôn rồi, có vợ, có gia đình rồi, sao anh lại làm ra chuyện như thế được? Anh chăm lo cho gia đình thế nào em còn chưa biết sao?" Bạch Vân Sơn thực sự không biết sao Hoàng Tú Lan lại có suy nghĩ như thế.
Nếu anh là người đàn ông giỏi tán tỉnh phụ nữ, sao có thể không tìm được cả vợ đây?
Hoàng Tú Lan duỗi tay ôm vai Bạch Vân Sơn: "Nhưng trước đây anh không có tiền, anh muốn làm mấy chuyện kia, mấy cô ấy chẳng có lợi ích gì cả, đương nhiên sẽ không đồng ý, bây giờ anh có tiền rồi, mọi người đều muốn kiếm chỗ tốt từ phía anh, nếu anh muốn làm mấy chuyện kia thì đơn giản lắm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy Bạch Vân Sơn khấm khá lên, Hoàng Tú Lan vừa vui lại vừa lo lắng, vui là vì điều kiện trong nhà càng ngày càng tốt, cuộc sống ngày càng suôn sẻ, lo lắng là vì những người phụ nữ khác cứ nhìn chằm chằm vào vị trí của cô ấy, thi nhau tranh chỗ của cô ấy.
Khoảng cách giữa cô ấy và Bạch Vân Sơn thực sự quá lớn, khoảng cách lớn như thế khiến cô ấy rất không có cảm giác an toàn, cô ấy hy vọng bản thân có thể mạnh mẽ như Lý Trình Trình, mạnh mẽ đến mức không sợ gì cả.
Không sợ chồng không thích mình, càng không sợ chồng thay lòng đổi dạ ra ngoài làm bậy.
Bạch Vân Sơn nhéo mũi Hoàng Tú Lan: "Tú Lan, em nghĩ lung tung gì thế? Em là người vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, nếu như không thích em, sao anh lại cưới em? Nếu đã cưới em rồi, đương nhiên anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh còn sợ em đi theo chị dâu làm ăn, càng ngày càng mạnh mẽ, ngày càng quen biết nhiều người, tầm nhìn ngày càng rộng mở, đến lúc đó em hối hận vì phải gả cho người đàn ông thô kệch như anh đây này. Anh có tài đức gì mà có thể cưới được người vợ tốt như em, sao anh lại không trân trọng, ngốc nghếch làm loạn bên ngoài?"
"Thật không?" Hoàng Tú Lan không dám tin nên hỏi lại.
"Đương nhiên là thật rồi." Bạch Vân Sơn gật đầu thật mạnh: "Nếu em không tin anh, về nhà anh sẽ viết một bức thư đảm bảo giống anh cả, nếu anh phản bội em, anh sẽ ra đi tay trắng, tất cả mọi thứ trong nhà đều để lại cho em, như thế chắc là em yên tâm rồi nhỉ?"
"Anh trai, chị dâu làm thế thật sao?" Hoàng Tú Lan kinh ngạc không thôi, không ngờ tới Bạch Đại Sơn lại thích Lý Trình Trình như thế, thích đến mức cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ.
"Còn có thể giả được sao?" Bạch Vân Sơn kích động không thôi: "Nhà người khác thế nào thì anh không biết nhưng nhà họ Bạch bọn anh tuyệt đối không có người đàn ông lòng lang dạ sói đó."
Từ bé họ đã ngâm mình trong khổ cực, hiểu rõ tất cả mọi thứ có được hiện giờ không dễ dàng, đương nhiên họ sẽ biết trân trọng hơn người khác.
"Tú Lan, bây giờ có xe máy rồi, sau này anh có thể đưa em đi làm, như thế em không cần vất vả đạp xe nữa." Bạch Vân Sơn nghiêm túc nói.
Hoàng Tú Lan không ngờ Bạch Vân Sơn mua xe máy lại là vì mình.
Hai người ở trong rừng một lúc, Bạch Vân Sơn chở Hoàng Tú Lan lên huyện, nhìn thấy cửa hàng trang sức trong tiệm, cậu ta dẫn Hoàng Tú Lan vào, mua cho Hoàng Tú Lan trang sức, Bạch Vân Sơn còn cố ý hỏi nhân viên bán hàng là đồ trang sức nào có thể tăng giá, cái loại càng ngày càng quý ý, nhân viên bán hàng bảo anh ấy là vàng, phỉ thúy đều có thể giữ được giá.
Lúc này vàng và phỉ thúy đều là những thứ rất rẻ, vàng hơn hai mươi đồng một chỉ, phỉ thủy một món mới mười mấy đồng, mấy chục đồng, nhưng cái giá này cũng không phải mức mà người bình thường mua được.
Dù sao thì làm gì có ai tình nguyện lấy cả tháng lương ra mua một thứ không thể ăn, không thể uống?
Bạch Vân Sơn cũng không hiểu mấy thứ này, cậu ta chỉ muốn thứ tốt nhất.
Mua cho Hoàng Tú Lan mấy chiếc vòng tay, vòng cổ, còn có bông tai phỉ thúy có chất đẹp nhất, giá cả cao nhất xong, Bạch Vân Sơn còn mua mấy món bằng vàng nữa, tiêu hết gần ba nghìn đồng, thế nhưng trong lòng Hoàng Tú Lan lại không hề than thở.
Buổi chiều về nhà, Hoàng Tú Lan đến thẳng nhà Lý Trình Trình, lấy trang sức Bạch Vân Sơn mua cho mình ra đưa Lý Trình Trình xem, Lý Trình Trình nhìn xong thì gật đầu như suy nghĩ gì đó: "Vàng với phỉ thúy đúng là có thể tăng giá nhưng theo tốc độ tăng trưởng hiện giờ, có lẽ cần không ít năm, đến lúc đó chúng ta cũng lớn tuổi rồi, không cần cái này nữa thì có thể truyền lại cho con cháu làm vốn khởi nghiệp cũng được."
Phải đợi hơn ba mươi năm nữa, giá phỉ thúy đắt như trên trời, đến lúc đó kịp thời bán ra đúng là có thể kiếm được tiền, nhưng nếu như không bán ra được thì chúng cũng chỉ là đồ trang sức bình thường thôi.
Mà vàng cũng phải hơn ba mươi năm sau mới là thời điểm có giá cao nhất.
Đến khi đó họ cũng hơn năm mươi rồi, đúng là không cần đến mấy thứ này nữa, nhưng có thể để lại cho con cháu.
"Nhưng vàng, đồ trang sức bằng vàng không dễ bảo quản như vàng miếng, lần sau em vào ngân hàng mua vàng miếng hoặc vàng khối, lúc thiếu tiền thì mang ra ngân hàng trả là được." Lý Trình Trình nói.
Hoàng Tú Lan gật đầu: "Em biết rồi ạ, vậy sau này em sẽ mua vàng miếng hoặc vàng khối."
Lý Trình Trình chẳng thiếu vàng nhưng cô không có phỉ thúy, nghe nói phỉ thúy tốt có thể bán ra với giá lên tới sáu, bảy con số, một vài loại thuộc cấp sưu tầm, chính là cái loại quý cô nhà giàu đeo ấy, giá cả lên tới tám, chín con số.
Bây giờ Lý Trình Trình ở nhà chính là quý cô giàu có của những năm tám mươi, nếu như không chuẩn bị chút phỉ thúy thượng đẳng thì không hợp với thân phận hiện giờ của cô đâu.