Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 328

Vì thế Lý Trình Trình quyết định một ngày nào đó, sắp xếp mọi việc xong xuôi, cô sẽ dành thời gian tới cửa hàng trang sức trên huyện xem thử, nếu như cửa hàng trang sức trên huyện không có gì lọt được vào mắt, cô có thể đến cửa hàng trên tỉnh xem thử.

Cô cũng muốn chuẩn bị cho mình vài thứ xứng với thân phận mới được.

Kẻo sau này mấy bà cô giàu có kia lại cười nhạo cô là gà rừng biến phượng hoàng, nhà giàu mới nổi, ...

"Bao giờ có thời gian chị cũng tới cửa hàng trang sức xem xem." Lý Trình Trình nói.

"Trên huyện mới mở một tiệm chụp ảnh, quần áo bên trong đều đẹp cả, mặc lên giống như minh tinh trong màn ảnh ấy, em với Vân Sơn chụp mấy tấm, bọn em quyết định sau này mỗi năm tới đó chụp một lần, ghi lại sự thay đổi của bọn em qua từng năm." Hoàng Tú Lan hưng phấn nói.

Lý Trình Trình gật đầu: "Lần sau bọn chị cũng đi, chụp mấy tấm ảnh rồi đợi con cái lớn rồi có thể cho chúng xem, nói với bọn chúng ba mẹ hồi còn trẻ có dáng vẻ thế này, không hề kém hơn bọn chúng đâu, hơn nữa ảnh cũng là vật kỷ niệm đẹp đẽ."

Lý Trình Trình cũng không nghĩ tới bây giờ trên huyện đã thay đổi lớn đến thế, cô cực kỳ hứng thú với huyện, có điều cô cần sắp xếp hết mọi chuyện trong tay xong rồi mới đi được, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người.

Bây giờ nhà Hoàng Tú Tuệ còn đang làm bánh Thanh Đoàn cho cô, mỗi ngày làm xong đều giao đến, nếu như cô không ở nhà thì phải dặn Hoàng Tú Tuệ nghỉ một ngày hoặc vài ngày, người khác không có chỗ để bánh Thanh Đoàn cho cô, đợi cô về, bánh nhất định sẽ hỏng hết.

Lý Trình Trình vỗ tay Hoàng Tú Lan, cười nói: "Bây giờ tiêu tiền rồi, trong lòng còn thấy chênh vênh không? Trước kia chú hai muốn mua xe máy khiến em giận, sau này em ấy tiêu tiền, em cũng tiêu tiền không phải là ổn rồi sao? Tức giận sẽ khiến cơ thể bị tổn thương, một khi không vui thì phải kịp thời trút hết cảm xúc tiêu cực ra, biết chưa hả?"

Hoàng Tú Lan ngại ngùng gật đầu, cô ấy còn tưởng Bạch Vân Sơn mua xe để khoe khoang! Chỉ cần cậu ta không thay đổi là tốt rồi.

Lúc này Bạch Thiều Quang ngủ rồi, Lý Trình Trình ngồi trước bàn trong phòng khách đọc sách, đột nhiên tiếng gõ cửa truyền tới, Lý Trình Trình ra mở cửa, nhìn thấy Hoàng Dĩ Đồng ôm con gái của cô ta đứng bên ngoài, cô hơi khó hiểu: "Đồng chí Hoàng Dĩ Đồng, cô tìm ai thế?"

Con gái Hoàng Dĩ Đồng là Hoàng Mộng Đào, lớn hơn Bạch Thiều Quang một tháng nhưng thoạt nhìn không lớn hơn Bạch Thiều Quang chút nào, không biết do thiếu chất hay là khoảng cách giữa bé trai và bé gái nữa, Lý Trình Trình chưa nuôi trẻ con bao giờ, không hiểu rõ mấy chuyện này.

"Lý Trình Trình, tôi qua đây tìm cô, tôi muốn hai chúng ta trước sau sinh con, con cũng ngang tuổi nhau, chắc là chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm, sau này cũng có thể để hai đứa bé làm bạn, chơi cùng nhau." Hoàng Dĩ Đồng ngại ngùng nói.

Cô ta muốn để Hoàng Mộng Đào làm thanh mai trúc mã với Bạch Thiều Quang trước, sau khi lớn rồi thì làm vợ Bạch Thiều Quang, như thế thì Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì sau này tất cả đều là của con gái cô ta, cô ta có thể bảo con gái đuổi Lý Trình Trình đi.

Lý Trình Trình cười nhạt: "Ngại quá, bây giờ tôi phải tự học, không có thời gian nói chuyện với cô, gần đây trong thôn có không ít bà mẹ mới sinh con, cô cũng có thể tìm họ trò chuyện mà."

"Trình Trình, cô cũng biết tôi từng đi học mấy năm, nếu như cô có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi mà." Hoàng Dĩ Đồng cực kỳ dịu dàng khiến Lý Trình Trình có hơi ép người quá đáng.

Lý Trình Trình cười nói: "Tôi đọc sách giáo khoa cấp ba."

Hoàng Dĩ Đồng ở cạnh nhà họ Lý, đương nhiên Lý Trình Trình biết Hoàng Dĩ Đồng từng đi học nhưng người mới học hết lớp hai có thể dạy người khác sách cấp ba sao?

Có lẽ đến phương trình toán học cũng chẳng hiểu nữa là.

 

 

Hơn nữa Lý Trình Trình đã tỏ vẻ muốn đuổi khách đến thế rồi, Hoàng Dĩ Đồng còn không đi, vẫn muốn làm phiền cô chứng tỏ Hoàng Dĩ Đồng này có vấn đề, chỉ là không biết cô ta có âm mưu gì thôi.

Nếu như Lý Trình Trình biết Hoàng Dĩ Đồng muốn dùng mấy chục năm để đặt bẫy, Lý Trình Trình chỉ có thể nói cô ta có đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, kể cả là con ruột của cô, cô cũng không thể giao hết tài sản cho con trai, càng không thể để con trai đến quản cô.

Đợi con trai thành niên cô sẽ cho nó ra ở riêng, không lo chuyện của nó nữa.

Từ bé đến lớn có ai lo cho cô sao? Chẳng phải cô vẫn sống tốt đấy thôi? Lẽ nào con trai cô lại hèn nhát, cần cô nâng đỡ cả đời sao?

Nếu như con trai cô thực sự là người như thế thì nó không xứng làm con của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy Hoàng Dĩ Đồng không biết nói gì, Lý Trình Trình đi vào trong sân, đóng cửa lại, cô không có thời gian để mà lãng phí với cô ta.

Hôm nay Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đưa Bạch Thiều Quang lên huyện, ngày đó sau khi Hoàng Tú Lan kể xong, Lý Trình Trình vẫn luôn chuẩn bị cho ngày xuất phát này, cô sắp xếp xong xuôi mọi việc rồi hai người mới đi.

Bây giờ có xe đi thẳng tới huyện, họ không cần người đưa nữa, cứ trực tiếp ngồi xe là có thể tới bến trên huyện rồi, cực kỳ tiện lợi.

Hoàng Dĩ Đồng bế Hoàng Mộng Đào đi lại trong thôn, nhìn thấy Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đến chỗ đợi xe, cô ta hiếu kỳ đi theo, thấy hai người lên xe, cô ta đưa tay xoa túi, thấy bên trong có tiền, cô ta cũng bế Hoàng Mộng Đào lên xe.

Lý Trình Trình vừa ngồi xuống đã nghe thấy Hoàng Dĩ Đồng chào hỏi mình, cô nhìn Hoàng Dĩ Đồng rồi phớt lờ cô ta.

Hoàng Dĩ Đồng ngại ngùng nhìn Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, có thể phiền anh bế đứa bé cho tôi một lát không? Tôi sắp xếp chút đồ."

Bạch Đại Sơn đưa tay bế Bạch Thiều Quang, đặt Bạch Thiều Quang lên chân mình: "Đồng chí Hoàng Dĩ Đồng, cô có thể biết liêm sỉ chút không? Người có chồng rồi mà lại gọi tên người khác thân mật như thế, cô muốn làm gì hả? Định ngoại tình à? Cũng không nhìn lại xem mặt mũi mình thế nào, không sợ người khác ghê tởm sao?"

Bạch Đại Sơn không thèm quan tâm những lời mình nói liệu có làm tổn thương tới lòng tự trọng của người khác hay không, nhưng phàm là người có chút tự trọng, người ta sẽ không xưng hô với người khác như thế, thêm hai chữ "đồng chí" vào sau tốt hơn gọi thẳng là Đại Sơn nhiều.

Hơn nữa gọi hẳn tên "Đại Sơn" sẽ khiến người khác cảm thấy quan hệ giữa họ rất tốt, nhưng thực ra họ chẳng nói với nhau được mấy câu mà.

"Hoàng Dĩ Đồng, có phải cô muốn đàn ông không? Hay là hôm khác tôi giúp cô gọi người đàn ông của cô tới nhé? Cô sinh con xong lâu như thế rồi mà người đàn ông của cô cũng chẳng tới thăm, cô ngứa ngáy tôi cũng hiểu được, dù sao thì đều là phụ nữ, đều có nhu cầu về phương diện kia nhưng cũng không thể gặp ai cũng la liếm. Lẽ nào cô muốn người khác mất chồng, đứa bé mất cha sao? Nếu cô còn trẻ chưa chồng, tôi sẽ không nói cô như thế."

Lý Trình Trình cạn lời bĩu môi, Hoàng Dĩ Đồng lượn lờ trước mặt cô là vì muốn lao vào Bạch Đại Sơn sao?

Giống như Liễu Lệ Hoa trước đó?

Nghĩ tới đây, Lý Trình Trình hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Đại Sơn, khuôn mặt này đúng là tai họa, có điều thứ gây họa hơn chắc hẳn là tiền, nếu như mấy người này thực sự thích Bạch Đại Sơn, Bạch Đại Sơn cũng không thể đợi sắp ba mươi rồi mới kết hôn.

Quả nhiên tiền tài làm người ta động lòng.

 
Bình Luận (0)
Comment