Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 329

Đàn ông không thể nhiều tiền được, nếu không không biết bao nhiêu phụ nữ nhào vào như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa.

Hoàng Dĩ Đồng bị Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn nói cho nổi giận, mặc dù mục đích của cô ta không phải cướp Bạch Đại Sơn mà là muốn để con gái mình trở thành con dâu nhà họ Bạch, đến lúc đó để con gái cô ta dỗ dành Bạch Thiều Quang, đuổi con mụ Lý Trình Trình này đi, bấy giờ không phải Bạch Đại Sơn sẽ thành người của cô ta sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù cô ta thích Bạch Vân Sơn nhưng nắm chắc Bạch Đại Sơn trong tay chẳng phải sẽ nắm được mật mã giàu có à?

Hơn nữa Bạch Đại Sơn còn là anh trai Bạch Vân Sơn, Bạch Đại Sơn nghe lời cô ta, vậy thì Bạch Vân Sơn có thể không nghe lời cô ta sao?

Nghĩ tới đây, trong mắt Hoàng Dĩ Đồng lóe lên sự oán hận, chỉ có điều cô ta phát hiện ra ánh mắt của mọi người nhìn cô ta cực kỳ lạ lẫm, họ xem cô ta như con giáp thứ mười ba cướp chồng người ta.

"Hoàng Dĩ Đồng, nếu sau này cô còn đến nhà tôi nữa, cô đừng trách tôi cắt đứt con đường làm giàu của nhà mấy người, đến lúc đó liệu cha mẹ cô còn cho cô ở nhà họ tiếp không là điều không ai dám đảm bảo đâu. Cô cũng không nghĩ xem tiền nhà các người kiếm thế nào, nếu như không phải tôi dẫn mấy người đi kiếm tiền, các người có tiền xây nhà sao? Có tiền để một người đã gả ra ngoài như cô ở lại nhà sao? Đúng là ăn cháo đá bát."

Cuối cùng câu nói này của Lý Trình Trình cũng làm Hoàng Dĩ Đồng phải sợ rồi, mặc dù nhà cô ta có tiền nhưng đúng là tiền đều kiếm được nhờ có Lý Trình Trình, nếu như Lý Trình Trình từ chối hợp tác với nhà cô ta, nhà cô ta không còn thu nhập, chắc chắn cha mẹ cô ta sẽ oán trách.

Thế là Hoàng Dĩ Đồng bế Hoàng Mộng Đào quay người xuống xe, không đi theo Lý Trình Trình nữa.

Lý Trình Trình không cho cô ta tiếp cận cũng chẳng sao, sau này để Hoàng Mộng Đào tiếp cận Bạch Thiều Quang là được rồi, dù sao hai người cũng hơn kém nhau một tháng, đến lúc đó cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm.

"Những người phụ nữ này có mắt không tròng, trước đây lúc các anh không có tiền, chẳng ai muốn nhìn các anh thêm một cái, bây giờ điều kiện tốt rồi thì hết người này đến người khác nhìn chằm chằm." Lý Trình Trình bĩu môi.

"Họ coi thường anh mới tốt, có thế anh mới có cơ hội gặp được vợ, nếu không anh làm gì được hạnh phúc thế này?" Bạch Đại Sơn cười nói.

Mọi thứ trên thế gian đều không sánh bằng cô.

Nếu như anh giống người khác, mười mấy, hai mươi tuổi đã kết hôn, vậy anh có gặp được Lý Trình Trình cũng không thể yêu cô nữa, bởi vì đó chính là ngoại tình, phản bội gia đình, không phải việc làm của chính nhân quân tử.

Mặc dù duyên phận tới muộn nhưng nó lại là cái duyên tốt nhất.

Đến bến xe trên huyện, xe dừng lại, mọi người đi xuống, hôm nay nắng đẹp, nhiệt độ hơi cao, cũng hơi nóng, Lý Trình Trình cởi áo ngoài ra vắt lên cánh tay: "Chúng ta gọi xe ba bánh tới chở đi! Cứ thế này qua đó, không biết bao giờ mới tới nơi!"

"Được." Bạch Đại Sơn giơ tay gọi một chiếc xe ba bánh: "Đưa chúng tôi tới tiệm chụp ảnh mới mở."

Ngồi lên xe, chưa qua bao lâu đã tới tiệm chụp ảnh, quả nhiên vừa nhìn đã thấy trang phục bên trong muôn hình vạn trạng, chẳng trách người ta kiếm được tiền, người ta thực sự thông minh mà.

Lý Trình Trình không nhớ ra ngành nghề này, chủ yếu là vì cô cũng không biết dùng máy chụp hình chuyên nghiệp, cô chỉ biết dùng điện thoại với máy ảnh phân cực thôi, thời buổi này cũng chẳng có hai thứ đó, vì thế cô không thể chụp ảnh được.

"Hai đồng chí đến chụp ảnh sao?" Nhân viên đi tới hỏi.

Lý Trình Trình gật đầu: "Đúng thế, đến chụp ảnh, chụp riêng, chụp hai người rồi lại chụp ảnh chung cho ba người."

 

 

Sau này năm nào cô cũng tới chụp một lần, ghi lại quá trình lớn lên của bản thân và con trai, đợi sau này lấy ra xem lại, đây đều là ký ức đẹp nhất của đời người.

Nhân viên công tác nói: "Vâng, hai vị theo tôi đi chọn trang phục trước đã, chúng tôi căn cứ theo trang phục, trang sức để trang điểm."

Lý Trình Trình không ngờ nơi này lại làm ra dáng như thế, phục vụ cũng chu đáo, chỉ là thiết bị không tốt như sau này, dù sao thì bây giờ còn chưa tới thời điểm phát triển, có thể làm tới nước này đã không dễ gì rồi.

Đến phòng trang phục, một bà cụ tóc bạc phơ bước ra, chào hỏi họ đầy thân thiết: "Quần áo đều treo bên kia, mấy người xem rồi chọn nhé."

Bên tường có hai dãy quần áo, một dãy của nam, một dãy của nữ, kiểu dáng đồ nam khá ít, đồ nữ thì tương đối nhiều, có váy, quần, còn có cả giày da nữa.

Bạch Đại Sơn vừa liếc mắt đã nhìn trúng bộ sườn xám màu lam, chiếc sườn xám kia nhìn qua cực kỳ có khí chất, cả ngày Lý Trình Trình cứ bận tối mắt tối mũi, chưa được mặc kiểu quần áo thế này: "Vợ ơi, em mặc bộ kia chắc chắn sẽ đẹp lắm."

Lý Trình Trình gật đầu: "Chiếc sườn xám kia đúng là rất đẹp, lát nữa mặc bộ đó chụp ảnh vậy."

Sau khi lấy chiếc sườn xám xuống, Lý Trình Trình lại lấy áo sơ mi trắng và chiếc quần xanh lam, phối đồ như thế này mặc dù đơn giản nhưng nhìn cực kỳ có khí chất, thấy trên giá còn có bộ truyền thống của cô dâu Lý Trình Trình kinh ngạc, không ngờ tới ở đây lại có thứ này.

Kiếp trước cô nhìn thấy bao nhiêu minh tinh đều mặc bộ truyền thống lúc kết hôn, có màu đỏ, có màu vàng, cực kỳ đẹp, so với váy cưới, Lý Trình Trình thích bộ truyền thống hơn.

Thế là Lý Trình Trình chọn một bộ truyền thống, trước đó chưa chụp ảnh cưới, bây giờ coi như chụp một bức ảnh cưới vậy.

Nếu không đến năm chín mươi, năm hai nghìn, lúc tiệm chụp ảnh cưới phất lên mới đi chụp bổ sung thì lúc ấy cũng già rồi, chắc chắn chụp không đẹp như hiện giờ.

Bây giờ còn trẻ, chụp ảnh cũng tràn đầy sức sống.

Đợi Lý Trình Trình thay sườn xám, làm tóc xong, Bạch Đại Sơn nhìn sắp ngu người rồi, Lý Trình Trình thế này đúng là đẹp không gì sánh bằng, hơn nữa xung quanh cô như có vòng sáng bao quanh khiến mắt Bạch Đại Sơn chỉ thấy mình cô.

Lý Trình Trình hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp lắm, cực kỳ đẹp." Bạch Đại Sơn gật đầu.

Lý Trình Trình chọn ba bộ, mỗi bộ đều chụp hai bức một mình trước rồi mới chụp hai bức hai người, hai bức ba người, vì có ba bộ nên chụp tổng cộng mười sáu tấm, tiêu hết năm mươi tư đồng.

Chẳng có mấy người tình nguyện tiêu hơn một tháng lương để chụp nhiều ảnh thế, rất nhiều người trẻ vì muốn xem mắt nên mới chụp một tấm, mà người yêu cũng chỉ chụp hai tấm thôi.

Nhiếp ảnh gia cũng chính là chủ nhân thực sự lấy giấy chứng nhận của tiệm giao cho Lý Trình Trình rồi nói: "Ảnh của hai vị rất đẹp, đợi rửa ảnh xong, tôi có thể để ngoài cửa sổ trưng bày không?"

"Nếu bà chủ muốn dùng ảnh của chúng tôi để làm ăn vậy thì bà chủ định trả chúng tôi bao nhiêu tiền phí dùng hình ảnh đây?"

Nếu nói là phí đại diện thì chắc bà chủ nghe không hiểu, dù sao thời đại này còn chưa có từ phí đại diện nhưng chuyện tìm người phát ngôn đã xuất hiện rồi, bởi vì đã xuất hiện chuyện tìm minh tinh để đóng quảng cáo, người có tivi trong nhà đều sẽ biết đến quảng cáo đó.

"Chuyện này đợi lúc mọi người lấy ảnh chúng ta sẽ bàn bạc tiếp, có được không?" Bây giờ còn chưa rửa ảnh xong, bàn chuyện này đúng là còn hơi sớm.

 
Bình Luận (0)
Comment