"Cảm ơn chị." Hạ Hạ Tinh vội vã rời đi sau khi nói lời cảm ơn. Mẹ của ông Hạ cũng là bà nội không cùng huyết thống của cô ấy là một bác sĩ đã được Bệnh viện nhà họ Quý mời về làm việc. Bà ấy cũng là người không chịu ở yên một chỗ nên đã đến Bệnh viện nhà họ Quý làm việc.
Trước đây Lý Trình Trình còn tưởng Hạ Hạ Tinh đến thôn An Cư để tìm người thân nào đó, nhưng bây giờ xem ra, người thân của cô ấy không ở thôn An Cư mà ở bệnh viện.
Sau khi trở về nhà, Lý Trình Trình giao Bạch Thiều Quang cho bảo mẫu chăm sóc, còn bản thân thì đi làm việc. Cô lấy túi đựng ngọc Chính Băng ra, cho hai bảo mẫu mỗi người chọn một món, chọn màu sắc và kiểu dáng mà họ thích.
Một người chọn vòng tay, một người chọn vòng cổ.
Mặc dù đồ bằng ngọc Chính Băng không phải là tốt nhất, nhưng cũng có thể coi là đồ gia truyền. Sau vài chục năm, giá trị của nó ít nhất cũng lên đến năm hoặc sáu chữ số.
Bởi vì Lý Trình Trình đã trở về nên mọi việc trở lại bình thường. Vào buổi chiều, Hoàng Tú Tuệ bắt đầu mang bánh Thanh Minh cho Lý Trình Trình, những người khác cũng bắt đầu mang rau dại đến cho cô. Vào thời điểm này, rau dại trên núi rất nhiều, nào là cây quyết, măng, chè nhĩ, nấm tuyết...
Lý Trình Trình đã sớm bồi dưỡng hai người trợ lý trong thôn, vì vậy những việc này hoàn toàn không cần cô và Bạch Đại Sơn phải lo lắng, mọi người đều giúp cô xử lý thỏa đáng.
***
Trấn Nam Nguyệt.
Bạch San San và Lập Nhiên cuối cùng cũng gặp được nhau. Lập Nhiên chỉ nói ba chữ "rất xin lỗi", sau đó không nói gì thêm. Khi không gặp Bạch San San ở ga tàu, anh ta không quay về nhà để xác nhận xem Bạch San San có đi thật hay không.
Nói cách khác, anh ta biết Bạch San San bị gia đình anh ta giữ lại. Gia đình anh ta sợ sau khi Bạch San San quay lại, cô ta sẽ không bao giờ muốn quay về quê anh ta nữa, bởi vì nơi đó quá nghèo và không có việc làm cho Bạch San San kiếm tiền.
Anh ta cũng không muốn mất Bạch San San. Anh ta nghĩ giữ Bạch San San ở nhà cũng tốt, anh ta sẽ làm việc chăm chỉ bên ngoài và gửi tiền lương hàng tháng cho Bạch San San, đồng thời mua đồ và gửi về nhà hàng tháng.
Chỉ là Lập Nhiên không ngờ gia đình anh ta lại tàn nhẫn đến vậy. Họ vậy mà lại sắp xếp cho em trai anh ta bắt nạt Bạch San San, thậm chí còn muốn biến Bạch San San thành vợ của em trai anh ta.
"Lập Nhiên, vì anh, em đã phải chịu nhiều tội như vậy. Em không thể hòa giải với gia đình anh. Hãy chờ đợi sự trừng phạt thích đáng! Em cũng không sợ bị hủy hoại danh tiếng, không làm nơi này thì đi nơi khác làm! Dù sao em cũng không thể hòa giải với gia đình anh." Trước đây cô ta yêu Lập Nhiên nhiều như thế nào, thì bây giờ cô ta hận anh ta nhiều như vậy.
Từ hành động ngầm đồng ý cho gia đình giữ cô ta lại của Lập Nhiên, có thể thấy Lập Nhiên thực sự không yêu cô ta nhiều như vậy. Nếu thực sự yêu cô ta, anh ta sẽ không thể để cô ta một mình ở đó, vì cách sống khác biệt quá lớn, cô ta sẽ không thể thích nghi được.
Thế nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Lập Nhiên không nói nên lời, chỉ im lặng. Anh ta có thể nói gì? Anh ta có thể nói 'mình không biết gì' không?
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi Bạch San San định nói tiếp, đột nhiên cảm thấy bụng đau âm ỉ, sắc mặt cũng tái nhợt đi vài phần. Cô ta đưa tay ôm bụng, một lúc sau mới nói: "Lập Nhiên, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi."
Nói xong, cô ta đứng dậy rời đi, lúc ra ngoài nhìn thấy Bạch Lâm Sơn, liền nhăn mặt nói: "Anh ba, em đau bụng."
Bạch Lâm Sơn nói: "Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem sao."
Bạch Lâm Sơn đưa Bạch San San đến bệnh viện, tìm bác sĩ quen khám cho Bạch San San. Sau khi khám xong, bác sĩ đóng cửa phòng, nhỏ giọng nói với họ: "Lâm Sơn, em gái anh mang thai rồi, hai người định giữ lại hay bỏ đứa bé này?"
"Bỏ." Bạch Lâm Sơn và Bạch San San gần như đồng thanh nói.
Bạch San San là một cô gái chưa chồng, nếu dẫn theo một đứa bé, sau này cô ta còn lấy ai được nữa?
Còn Bạch San San nói bỏ là vì đứa bé này là con của tên em trai vô lại của Lập Nhiên, cô ta không muốn sinh con cho tên vô lại đó, như vậy cả đời cô ta sẽ sống trong bóng tối của tên rác rưởi đó.
Bạch Lâm Sơn tức giận nhìn Bạch San San, tuy miệng không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng ngàn vạn lời nói. Nếu lúc đầu Bạch San San nghe lời cậu ta, không hẹn hò với Lập Nhiên, hoặc không về quê với Lập Nhiên thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
"Vậy hai người dự định uống thuốc hay là làm phẫu thuật?" Bác sĩ hỏi.
"Uống thuốc đi!" Bạch San San nói.
Một khi phẫu thuật, cả bệnh viện sẽ biết, đến lúc đó mọi người ở đây sẽ đều biết. Sau này cô ta phải đối mặt với những lời bàn tán của mọi người, chưa kể còn hại đến anh ba bị mọi người chỉ trỏ.
Bạch Lâm Sơn kéo Bạch San San ra góc tường, nói nhỏ: "San San, hay là chúng ta về quê xử lý đi! Nếu xử lý ở đây, rất nhanh sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, càng ảnh hưởng đến việc em tìm bạn trai."
"Em không về." Bạch San San kiên quyết nói, sau khi về quê nếu để Lý Trình Trình biết chuyện này, còn không phải sẽ cười c.h.ế.t cô ta sao?"Anh ba, hay là anh đưa em đến bệnh viện ở thành phố bên cạnh xử lý đi, như vậy sẽ không ai biết chuyện này."
Bạch Lâm Sơn nói với bác sĩ: "Bác sĩ, chúng tôi quyết định về nhà bàn bạc chuyện này trước, đợi khi có kết quả rồi sẽ quay lại tìm bác sĩ."
Bác sĩ gật đầu: "Được. Bạch San San, sau khi về nhà nhớ cẩn thận. Chú ý nghỉ ngơi nhiều. Đừng để bản thân mệt mỏi."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ." Bạch San San lịch sự cảm ơn.
Vừa về đến nhà, Bạch Lâm Sơn tức giận đi về phòng, sao cậu ta có thể có một đứa em gái không nghe lời như vậy? Tại sao cậu ta phải nhận lấy Bạch San San, củ khoai lang bỏng tay này? Nếu cứ để cô ta ở thôn An Cư, cho dù mỗi tháng đưa cô ta hai mươi đồng, cũng không đến nỗi xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ thành ra thế này, thật sự rất khó tìm bạn trai.
Nếu giới thiệu cô ta cho đồng nghiệp, chẳng phải là hại đồng nghiệp sao? Hơn nữa, nếu để đồng nghiệp phát hiện Bạch San San đã không còn nguyên vẹn, còn không hận c.h.ế.t cậu ta ư? Thời đại này, đàn ông rất quan tâm đến chuyện này.
Bạch San San đẩy cửa bước vào, chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Lâm Sơn, sau đó khom người xuống nhìn cậu ta một cách nghiêm túc: "Anh ba, em biết lỗi rồi, sau này em nhất định sẽ nghe lời anh, tuyệt đối không phản bác bất kỳ ý kiến nào của anh, thật đấy."
Bạch San San đưa tay đặt lên cánh tay Bạch Lâm Sơn, chu môi, làm vẻ mặt đáng thương: "Anh ba, em thực sự biết lỗi rồi. Anh tha thứ cho em lần này đi. Sau này em sẽ không bao giờ tùy tiện hẹn hò với người khác nữa..."
Bây giờ cô ta chỉ còn lại anh ba, nếu không dỗ dành anh ba vui vẻ, sau này sẽ chẳng còn ai quan tâm đến cô ta nữa.
Anh cả đã sớm không muốn quan tâm đến cô ta. Anh hai lại ở xa nhà, không thể dựa dẫm. Người cô ta có thể dựa dẫm chỉ có anh ba.
"Anh ba..." Bạch San San đặt tay lên đầu gối Bạch Lâm Sơn, nũng nịu lay lay: "Em thực sự biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em đi! Sau này em sẽ không như vậy nữa, anh ba..."