Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 334

Bạch San San làm nũng khiến Bạch Lâm Sơn hết giận, cậu ta cười bất đắc dĩ: "Được rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi! Anh sẽ liên hệ với bạn bè, hỏi thử các bệnh viện nơi khác xem sao."

"Vậy thì làm phiền anh ba rồi." Bạch San San nở nụ cười ngọt ngào với Bạch Lâm Sơn, rồi đứng dậy trở về phòng mình.

Về việc xử phạt gia đình Lập Nhiên, Bạch Lâm Sơn nhanh chóng được thông báo. Cậu ta cũng nói cho Bạch San San biết, cha mẹ Lập Nhiên và em trai Lập Nhiên - Lập Phi, ba người gây tổn thương lớn nhất cho Bạch San San, bị phán quyết bảy năm. Hai em gái Lập Nhiên chiếm đoạt đồ quý giá của Bạch San San, theo giá trị đồ vật cũng bị phán hai năm. Lập Nhiên bị trường học bên này sa thải, không về quê, thật vất vả mới rời khỏi núi lớn, anh ta làm sao có thể quay lại nơi đó được chứ?

Đặc biệt là gia đình anh ta hiện nay đã nổi tiếng ở địa phương. Khó khăn lắm mới gặp được một người con dâu có điều kiện tốt, vậy mà nhà bọn họ không trân trọng, còn chụp mũ người ta. Nếu cố gắng trân quý, tương lai cả nhà cũng có thể phát đạt theo, chỉ có thể nói tầm nhìn của họ hạn hẹp, không biết nhìn xa trông rộng.

Lập Nhiên cũng không muốn về quê bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.

Anh ta thuê một căn nhà nhỏ ở trấn Nam Nguyệt, đi làm việc vặt xung quanh. Anh ta có tiền tiết kiệm, tạm thời không lo vấn đề ăn uống. Dù sao Lập Nhiên cũng có kinh nghiệm làm giáo viên, nên sau đó rất dễ dàng tìm được một công việc dạy kèm cho học sinh.

Mặc dù không nhiều người ý thức được tầm quan trọng của việc học, nhưng vẫn có một số gia đình có khả năng chi trả cho việc học của con cái.

Lập Nhiên với vẻ ngoài thanh tú, nho nhã, ngay ngày đầu tiên đi dạy kèm cho học sinh đã khiến cô gái đó nhất kiến chung tình. Cô gái cũng không học nữa, chỉ quấn quýt lấy Lập Nhiên, trêu chọc Lập Nhiên. Còn nói nếu Lập Nhiên không tốt với cô ta, cô ta sẽ không học hành nghiêm túc, đến lúc đó thi không đạt kết quả tốt, sẽ hủy hoại danh tiếng của Lập Nhiên, sau này Lập Nhiên đừng hòng đi dạy kèm cho ai nữa.

Có nhiều việc làm, nhưng dạy kèm là việc nhẹ nhàng nhất, chỉ cần dạy một hoặc hai tiếng mỗi ngày. Sau một tháng, mức lương còn cao hơn mức lương bình quân đầu người của thời đại này, nên Lập Nhiên cũng không muốn từ bỏ công việc này.

Mặc dù không thích cô gái này, nhưng vì không muốn mất việc, anh ta đành chấp nhận. Cô gái muốn anh ta làm gì anh ta cũng không từ chối. Dù sao người nhà cô gái là người trả lương, anh ta chỉ là người nhận lương nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Trước đây khi ở bên Bạch San San, họ chỉ nắm tay, ôm và hôn, không có gì sâu xa hơn. Khi còn ở quê, anh ta muốn gần gũi hơn với Bạch San San, nhưng Bạch San San không muốn chịu thiệt, không cho anh ta cơ hội.

Nhưng cô gái này bây giờ lại khác, 18 tuổi đã có nhà riêng, không sống chung với cha mẹ, cha mẹ bận rộn công việc cũng không quan tâm nhiều đến cô ta. Bây giờ có một Lập Nhiên đẹp trai, sao cô ta có thể kiềm chế bản thân mà bỏ lỡ cơ hội chứ?

Mà Lập Nhiên ở bên cô ta cũng thực sự nhẹ nhàng hơn nhiều so với Bạch San San. Khi ở bên Bạch San San, anh ta phải dỗ dành cô ta. Bạch San San cũng hay giận dỗi, lúc nào cũng không vui, lúc nào cũng nổi giận. Hơn nữa, anh ba của Bạch San San rất lợi hại, cho dù Lập Nhiên tức giận cũng không dám trách móc Bạch San San, cũng không thể thể hiện những cảm xúc không tốt. Thực ra Lập Nhiên cũng khá mệt mỏi.

Bây giờ thì khác, cô gái dọn dẹp một căn phòng, bảo anh ta dọn ra khỏi căn nhà cho thuê nhỏ bé và tồi tàn, chưa nói đến việc cung cấp ba bữa một ngày, mà cô ta còn có thể cung cấp giá trị cảm xúc tốt.

Điều đó cũng dần khiến Lập Nhiên nhận ra rằng, anh ta và Bạch San San chỉ là đoạn nghiệt duyên. Chia tay rồi cũng tốt, nếu không phải đối mặt với Bạch San San cả đời, anh ta đoán chừng sẽ ức chế đến chết.

Bạch San San còn không biết trong thời gian ngắn ngủi như vậy Lập Nhiên đã có một đối tượng mới, điều kiện còn tốt và hấp dẫn hơn cả cô ta. Nếu cô ta biết được, chắc chắn sẽ tức nổ phổi. Việc Lập Nhiên nhanh chóng có người mới chẳng phải chứng tỏ trước đây khi hẹn hò Bạch San San, anh ta thực ra cũng không yêu thích cô ta nhiều như vậy sao?

Nếu thực sự yêu cô ta say đắm, làm sao có thể nhanh chóng buông tay, rồi đến với người khác?

 

 

Nếu thực sự yêu, không phải anh ta nên đến cầu xin Bạch San San tha thứ, rồi tiếp tục theo đuổi cô ta sao?

Bạch Lâm Sơn đưa Bạch San San đi một chuyến đến bệnh viện ở nơi khác, ba ngày sau trở về. Bạch Lâm Sơn cũng nhận được nhiệm vụ công tác và phải đi. Trước khi đi, cậu ta không nhịn được dặn dò Bạch San San: "San San, anh sắp đi rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Khi anh không ở đây, em không được qua lại với bất kỳ đồng chí nam nào. Đợi anh về, anh sẽ giới thiệu cho em đối tượng phù hợp."

Bạch San San gật đầu: "Anh ba yên tâm đi! Sau này em tuyệt đối không để ý đến bất kỳ đồng chí nam nào nữa."

Trước đây với Lập Nhiên, không hiểu sao lại say mê đến vậy. Rõ ràng cô ta không muốn gả về quê chịu khổ, dù sao cô ta cũng đã sống ở quê mười chín hai mươi năm rồi, làm sao có thể cam tâm gả về quê sống cuộc sống như vậy?

Sau này, nếu nam thanh niên không phải là dân thành phố, cô ta sẽ không nói một câu với họ.

Vẫn là đợi anh ba về giới thiệu đi, người do anh ba giới thiệu dù sao cũng là người quen biết rõ ràng.

Sau khi Bạch Lâm Sơn đi, chỉ còn Bạch San San ở nhà dưỡng bệnh. Sau một tuần dưỡng bệnh, cô ta trở lại làm việc, bởi vì không đi làm thì không có tiền. Hơn nữa từ khi cô ta bắt đầu nhận lương, anh ba cũng không cho cô ta tiền nữa, một xu cũng không. Xem ra anh ba cũng đang chuẩn bị cho việc lấy vợ.

Anh cả đã lấy vợ, cô ta không thể lợi dụng được nữa. Bây giờ cô ta phải quan tâm đến anh ba, không thể để anh ba bị người phụ nữ khác quyến rũ đi mất, như vậy sau này cô ta thực sự không còn chiếm được lợi ích gì nữa.

Không đúng, không phải chiếm lợi ích, họ là anh trai của cô ta, kiếm tiền nuôi cô ta là lẽ đương nhiên.

Buổi chiều, sau khi tan học, Bạch San San đi ra khỏi trường, nhìn thấy Chu Hữu Tường đứng trước cổng trường cúi đầu. Bạch San San nhất thời có hơi bồn chồn bất an, bởi vì chuyện trước kia lúc cô ta ở trên tàu hỏa bắt Chu Hữu Tường bồi thường năm trăm đồng, đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ!

Mẹ Chu Hữu Tường dùng nước sôi tạt cô ta, muốn hủy dung nhan của cô ta, chuyện lớn như vậy, cả đời này cô ta cũng không thể nào quên.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bạch San San, anh ba của cô trước khi đi đã tìm chúng tôi, dặn chúng tôi giúp cậu ấy cố gắng trông chừng cô. Bây giờ cô ở một mình, về nhà nấu cơm cũng phiền toái. Vợ tôi bảo tôi mời cô đến nhà chúng tôi ăn cơm." Chu Hữu Tường nói.

Bạch San San nghĩ thầm, nói thế nào thì Chu Hữu Tường này cũng là lãnh đạo, vợ anh ta lại là y tá trưởng. Hai người đều không thể phạm một sai lầm nào, nếu không công việc tốt như vậy sẽ không còn.

Vì vậy Bạch San San đi cùng Chu Hữu Tường, cô ta ngại ngùng cười: "Cảm ơn lãnh đạo."

Chu Hữu Tường lắc đầu: "Ra khỏi trường học, tôi không còn là lãnh đạo của cô nữa. Cô cứ như mọi người, gọi tôi là anh Chu đi!"

Anh ta mới hơn ba mươi tuổi, Bạch San San gọi anh ta là chú cũng không hợp, gọi anh Chu là vừa rồi.

Bạch San San đi theo Chu Hữu Tường đến nhà, vợ anh ta vẫn chưa tan làm, chỉ có một bà lão ở nhà giúp họ trông con. Chu Hữu Tường nói: "Có lẽ vợ tôi có việc bận nên về trễ, cô ăn trước đi! Ăn xong thì sớm về nghỉ ngơi."

 
Bình Luận (0)
Comment