Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 335

Lúc này trời tối nhưng vẫn còn khá sớm, Bạch San San ăn cơm tối ở nhà Chu Hữu Tường thì trời đã tối rồi, Chu Hữu Tường nói người phụ nữ chăm sóc cho đứa nhỏ: "Giờ trời tối rồi, tôi đưa Bạch San San về trước, lát nữa nếu mẹ đứa nhỏ về, cô bảo cô ấy cứ ăn cơm trước là được, không cần quan tâm đợi tôi."

Sau khi đi ra, gió đêm thổi qua, vẫn có chút lạnh, Bạch San San đưa tay chà xát cánh tay mình, không ngờ Chu Hữu Tường lại cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô ta, Bạch San San nhìn anh ta, có chút kỳ lạ: "Anh Chu..."

"Vừa nãy tôi ăn canh rồi, cả người ra mồ hôi, khoác cho cô trước một lúc." Chu Hữu Tường nói.

Bạch San San nhìn anh ta, trong lòng có chút ấm áp, không ngờ Chu Hữu Tường bình thường lại là người săn sóc, nhiệt tình như vậy, cô ta trước giờ đều không thích anh ta vì chuyện trên xe lửa, rất phản cảm với anh ta.

Xem ra lúc chưa hiểu rõ một người thì thực sự không thể kết luận về đối phương quá nhanh được.

Chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà, Bạch San San cởi áo khoác còn độ ấm từ trên vai xuống, trả lại cho Chu Hữu Tường: "Cảm ơn anh Chu."

"Bạch San San, bây giờ anh ba cô không ở đây, cô ở một mình, nếu có cần giúp đỡ gì thì cứ đến nhà tìm chúng tôi, chúng ta là đồng nghiệp, cũng xem như người trong cùng một nhà, nếu đã là người một nhà thì không cần khách sao." Chu Hữu Tường khẽ cười nói.

Bạch San San gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh Chu."

Chu Hữu Tường mặc lại áo khoác lên người, quay về nhà, phát hiện vợ anh ta đã về, vợ anh ta là Long Quyên hỏi: "Buổi tối gọi Bạch San San đến ăn cơm rồi sao?"

"Ăn rồi, đã về rồi." Chu Hữu Tường nói.

Long Quyên khẽ bóp bả vai đau nhức nói: "Đầu tháng sáu em phải đến trường y báo danh, đứa nhỏ để chỗ anh trước vậy, đợi em sắp xếp xong xuôi rồi lại gửi đứa nhỏ qua, đến lúc đó anh cũng nghĩ cách chuyển đến bên trường đó đi, một nhà chúng ta có thể cùng nhau làm việc."

Long Quyên đã làm y tá trưởng mấy năm rồi, nếu vị trí của cô ấy cứ bất động mãi như vậy thì người có năng lực bên dưới cũng không thể thăng tiến được, đúng lúc trường y mới thành lập ở trấn kế bên mời cô ấy đến làm giảng viên, đào tạo thêm nhiều nhân tài y tá.

Lương thưởng cao, hơn nữa ngày nghỉ cũng nhiều, Long Quyên bèn nhận lời mời của trường y, đợi mấy năm nữa thông qua kiểm tra, chức vị cô ấy càng ngày càng cao, lương cũng sẽ càng ngày càng tăng.

Con trai lớn ở dưới quê để mẹ chồng chăm, tình cảm với cô ấy không sâu sắc mấy, đây là tiếc nuối lớn nhất của cô ấy, đợi sau khi sắp xếp bên trường y xong xuôi, cô ấy nhất định phải đón con trai lớn, tự mình dạy bảo cậu bé.

Chu Hữu Tường gật đầu: "Đến lúc đó anh sẽ cố gắng, xem xem có thể điều động qua không."

***

Tại thôn An Cư.

Tại nhà ông bà nội Điền Khả Khả, năm người gồm ông Điền, bà Điền, Ngưu Tiểu Phương, Điền Gia Hòa, Điền Gia Miêu cũng đến giờ này mới ăn cơm.

Điền Gia Hòa và Điền Gia Miêu dù sao cũng còn nhỏ, khẩu vị không nhiều, chẳng mấy chốc đã ăn no rồi, Ngưu Tiểu Phương bảo bọn nhỏ vào phòng đọc sách học bài.

 

 

Sau bữa cơm, Ngưu Tiểu Phương làm xong xuôi việc nhà, đem nước trà vào phòng bà Điền và ông Điền, tuy là ông Điền bà Điền, nhưng thật ra tuổi bọn họ cũng không lớn lắm, dù sao ở thời đại này mọi người đều kết hôn rất sớm, thời bọn họ kết hôn còn sớm hơn nữa, hai người thực ra cũng chỉ khoảng chừng hơn năm mươi, tuổi cũng không lớn lắm.

Ông Điền nhận nước trà Ngưu Tiểu Phương đưa đến, nói chuyện với cô ta chốc lát, sau đó đưa ly trà lên miệng khẽ nhấp một ngụm nhỏ, bà Điền uống hết trà trong ly, còn chưa kịp đặt ly xuống thì đã ngã xuống mép giường.

Ngưu Tiểu Phương đỡ lấy vai bà ấy, trực tiếp kéo bà ta xuống đất, còn dùng chân đạp mấy cái vào vai bà ta: "Bà già đáng chết, một tháng cho tôi tiền lương được ba mươi đồng, còn muốn bảo tôi hầu hạ bà như thế nào? Lại còn muốn để tôi đến nhà khác làm việc, bà xem tôi là cái gì chứ? Tôi là bảo mẫu, nhưng tôi không phải thứ ti tiện tùy ý mua bán..."

Bà Điền nghe nói Lưu Chân Như mang thai, Mạnh Thanh Thanh muốn mời người đến chăm sóc cô ta, vì thế muốn giới thiệu Ngưu Tiểu Phương qua, muốn để cô ta cùng lúc làm việc cho cả hai nhà, tuy có thể lấy tiền hai công việc nhưng vẫn mệt chứ!

Hơn nữa tính khí phụ nữ mang thai rất khó chiều, không dễ chăm sóc, cô ta mới không thèm đi hầu hạ Lưu Chân Như đâu!

Nhìn dáng vẻ Lưu Chân Như hạnh phúc như vậy, đối với cô ta mà nói lại càng kích động hơn.

Chú Điền vươn tay kéo cánh tay Ngưu Tiểu Phương, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, đừng so đo với bà ta, chúng ta tranh thủ thời gian..."

"Làm trước mặt vợ ông, cùng với người như tôi, có phải rất kích thích không?" Ngưu Tiểu Phương vươn tay đẩy mạnh chú Điền ngã xuống, sau đó nằm sấp lên, nếu không phải Điền Kiến Minh chướng mắt cô ta, cô ta cần gì phải ra tay với chú Điền chứ?

Tên đàn ông già lớn hơn cô ta hai mươi tuổi, thực sự cũng không hạ miệng được, nhưng để hai đứa con gái có thể tiếp tục sống ở nhà họ Điền, cô ta không thể không làm như vậy, thím Điền này cũng muốn sắp xếp cô ta vào nhà khác, chẳng phải không muốn để ba mẹ con cô ta sống ở đây hay sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta muốn làm nữ chủ nhân của nhà họ Điền, cô ta muốn tự mình quyết định bản thân đi hay ở.

Điền Gia Hòa nhìn qua khe cửa, nhìn thấy bóng dáng bên trong dán sát nhau, giật mình che miệng mình lại, khi cô bé chú ý đến bà Điền nằm dưới đất, nhất thời lại lo lắng không thôi, trước kia bà Điền đối xử với bọn họ rất tốt.

Điền Gia Hòa sợ bà Điền có chuyện gì, vội vàng quay người rời đi, đến gõ cửa nhà Điền Khả Khả, Hoàng Tú Tuệ mở cửa, nhìn thấy là Điền Gia Hòa, không hiểu gì bèn hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Bà Điền ngã dưới đất, không động đậy..." Điền Gia Hòa nói.

Hoàng Tú Tuệ vội nói vào phòng: "Kiến Minh, mẹ anh ngã rồi, mau gọi mấy anh em khác của anh đi, cùng nhau qua xem xem có chuyện gì."

Sau đó mười mấy người ồ ạt kéo qua, vội vàng chạy đến chỗ cha mẹ Điền Kiến Minh, Điền Kiến Minh đẩy mạnh cửa phòng ngủ, kết quả nhìn thấy cha anh ta và Ngưu Tiểu Phương đang cấu kết với nhau, bỗng chốc tức giận không thôi, cầm lấy cái chổi đánh: "Ngưu Tiểu Phương cô được lắm, ban đầu tôi thấy ba mẹ con cô bị ức hiếp, tốt bụng cứu các người, dẫn các người về, sắp xếp công việc cho các người, kết quả cô lại phá vỡ hôn nhân của cha mẹ tôi, xem tôi hôm nay có đánh c.h.ế.t con tiện nhân như cô hay không..."

Đừng nói là Điền Kiện Minh tức giận, mà mấy anh em khác cũng nổi giận, toàn bộ đều xông lên, dạy dỗ hai cái thứ không phải người này.

"Mẹ, mẹ..." Hoàng Tú Tuệ nhìn thấy mẹ chồng nằm dưới đất, lo lắng vội vàng hoảng loạn, kêu hô không ngừng.

Tuy Hoàng Tú Tuệ và mẹ chồng không hòa hợp, nhưng khi gặp chuyện lớn, Hoàng Tú Tuệ vẫn có năng lực giải quyết.

"Mọi người tách hai người họ ra trông chừng cho tôi, tôi đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ trực tiếp dùng điện thoại của bệnh viện, gọi báo công an." Chuyện hôm nay, cũng dạy cho Điền Kiến Minh một bài học, chính là phụ nữ bên ngoài dù có đáng thương đến đâu cũng không thể quan tâm, bởi vì quan tâm rồi sẽ phá hủy gia đình mình, sẽ khiến người thân mình bị tổn hại.

 
Bình Luận (0)
Comment