Trước đó Ngưu Tiểu Phương đã tẩy não bà Điền, nói cô ta còn có thể sinh hai đứa con trai, sau đó bà Điền đã bảo Điền Kiến Minh sinh con trai với cô ta, Điền Kiến Minh từ chối, không ngờ bây giờ Ngưu Tiểu Phương lại tính kế lên cha anh ta rồi.
Bệnh viện nhà họ Quý nằm trong thôn, Điền Kiến Minh mau chóng đưa mẹ anh ta đến bệnh viện, sau khi được bác sĩ kiểm tra, xác định mẹ anh ta bị trúng thuốc mê, hơn nữa trông có vẻ không phải chỉ mới lần một lần hai.
Điền Kiến Minh cũng không ngờ, cha và Ngưu Tiểu Phương lại liên thủ cho mẹ uống thuốc mê, hơn nữa đã làm nhiều lần rồi, xem ra hai người họ đã cấu kết nhiều lần, dùng thuốc mê nhiều sẽ khiến cơ thể bị tổn thương nặng, có thể bọn là muốn lẳng lặng loại bỏ mẹ Điền, sau đó hai người họ sẽ thuận lý thành chương quang minh chính đại ở cùng nhau.
Nghĩ đến bản thân suýt nữa đã hại c.h.ế.t mẹ mình, Điền Kiến Minh ân hận vì ban đầu đã làm sai, tại sao anh ta phải cứu Ngưu Tiểu Phương trên đường chứ? Ngưu Tiểu Phương bị người ta ức hiến thì liên quan gì đến anh ta? Chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi, tại sao anh ta phải lo chuyện bao đồng như vậy?
Kết quả kiểm tra của bác sĩ chính là chứng cứ mạnh mẽ nhất, Điền Kiến Minh lập tức dùng điện thoại trước quầy lễ tân bệnh viện gọi cho công an.
Chẳng mấy chốc, nhân viên trực đêm đã đến.
Cha Điền và Ngưu Tiểu Phương bởi vì bị bọn họ nhốt lại nên cũng không có cơ hội mặc quần áo, cảnh xấu bị phơi bày, đến khi bọn họ mặc quần áo xong thì đã bị đưa đi, anh em Điền Kiến Minh cùng đến bệnh viện tìm Điền Kiến Minh.
Biết được cha và Ngưu Tiểu Phương để tiện cấu kết mà ngày ngày đều hạ thuốc mê với mẹ, khiến thân thể mẹ bị tổn thương, mọi người đều tức giận không thôi, đều cảm thấy vừa nãy đánh quá nhẹ, nhưng có bằng chứng Điền Kiến Minh cung cấp, hai người bọn họ cũng đừng mong được tha.
"Hai đứa con gái của Ngưu Tiểu Phương, xử lý thế nào?" Có người hỏi.
Điền Kiến Minh ngẫm nghĩ, nói: "Vấn đế đứa nhỏ không lớn, cứ để bọn họ ở chỗ cha mẹ đi, hơn nữa có thể cứu được mẹ còn là nhờ Trương Gia Hòa nói với tôi, nếu không có lẽ đợi đến khi mẹ qua đời rồi cũng không biết rốt cuộc mẹ gặp phải chuyện gì."
"Thời gian không sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi trước đi! Tối nay nhà chúng tôi ở bệnh viện trông coi, mọi người hôm khác lại đến." Điền Kiến Minh nói.
Sau khi mọi người rời đi, Điền Kiến Minh nói với Hoàng Tú Tuệ: "Tú Tuệ, ngày mai Khả Khả còn phải đi học, em về đi! Nhớ g.i.ế.c một con gà, đem hầm nấu canh, sáng mai mẹ tỉnh lại cần uống canh bồi bổ."
"Tôi biết rồi." Hoàng Tú Tuệ trừng mắt rồi rời khỏi phòng bệnh.
Lúc mới mua máy cày, đắc ý phấn chấn đến nhường nào, ra ngoài thấy phụ nữ bị ức h.i.ế.p thì nổi lòng thánh mẫu giúp người ta, giờ thì hay rồi, giúp người ta hại cả mẹ ruột mình, còn phá cả gia đình mình.
Xem xem sau này anh ta còn kiêu ngạo ở bên ngoài nữa hay không, mỗi người mỗi mệnh, chuyện của người phụ nữ khác thì liên quan gì đến anh ta chứ?
Cứ phải can dự vào.
Chuyện xảy ra ở nhà ông Điền, sáng hôm sau đã truyền khắp thôn An Cư rồi, mọi người đều cảm thấy không tin nổi, ông Điền và Ngưu Tiểu Phương thực sự quá tệ, nếu không phải phát hiện kịp thời thì có lẽ thím Điền đã lặng lẽ c.h.ế.t rồi.
Nếu không ai phát hiện nghi vấn, trực tiếp hạ táng, vậy thì ông Điền và Ngưu Tiểu Phương coi như nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi.
Cả nhà Lý Trình Trình đang lúc ăn sáng thì nghe thấy dì giúp việc nói đến chuyện này, Lý Trình Trình cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ con trai không gặp vấn đề gì, nhưng cha lại xuất hiện vấn đề, xem ra người cha này còn không đáng tin cậy hơn cả con trai!
Có vài người chính là tự tìm đường chết, rõ ràng có thể an hưởng tuổi già, nhưng cứ phải làm ra chuyện như vậy, để rồi nửa đời sau phải sống trong nhà giam lạnh lẽo.
Đợi dì giúp việc ăn xong đi làm việc rồi, Lý Trình Trình cắn đũa thần bí nhìn Bạch Đại Sơn: "Đại Sơn, sau này nếu anh gặp được cô gái anh thích hơn, nhất định phải nói với em đó, chúng ta hợp được tan được, anh không thể vì tiền mà sát hại đâu đấy! Em còn muốn sống mấy năm nữa! Chúng ta là vợ chồng, chúng ta phải thương lượng với nhau, đương nhiên em sẽ không bạc đãi anh."
"Vợ à, em là người phụ nữ duy nhất anh yêu thương trên đời này, sẽ không có ai khác cả, người khác ngay cả nhìn anh cũng thấy mệt nữa là, không có hứng thú, sao có thể có người khác được chứ?" Bạch Đại Sơn nói.
"Hay nói là phụ nữ mạnh mẽ sợ đàn ông bám dính, nhưng đàn ông cũng vậy mà, nếu một cô gái suốt ngày dính lấy anh ta, sẽ có một ngày anh ta nộp vũ khí đầu hàng, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi! Nếu có người cũng quấn lấy anh thì sao?" Lý Trình Trình cười nhìn Bạch Đại Sơn.
"Yên tâm đi, anh sẽ khiến cho cô ta đến cơ hội để bám dính cũng không có." Chuyện Liễu Lệ Hoa trước cũng đã dạy cho Bạch Đại Sơn vài điều, chính là không thể nhân từ nương tay, nếu không người bị hủy hoại chính là bản thân mình.
Hơn nữa vợ anh xinh đẹp, xuất sắc lại có thể kiếm được tiền như vậy, không biết có bao nhiêu đàn ông đang đợi bọn họ chia xa, đến cướp lấy vợ anh đi đây, sao anh có thể ngây ngốc để những người ngoài đó như ý được chứ?
Hoàng Tú Tuệ thấy mẹ chồng tỉnh lại, vội lên tiếng nói: "Mẹ, bây giờ mẹ thấy thế nào? Có đói không? Con đem cháo gà cho mẹ, có muốn ăn ngay không?"
Bà Điền thấy Hoàng Tú Tuệ như vậy, trong lòng bỗng chốc lại thấy ân hận, bởi vì Hoàng Tú Tuệ không sinh cho bà ta một đứa cháu trai mà bà ta vẫn không thích Hoàng Tú Tuệ, lúc trước còn để Ngưu Tiểu Phương thay thế Hoàng Tú Tuệ làm con dâu, thậm chí còn thích hai chị em Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu hơn cả cháu gái ruột là Điền Khả Khả.
Mãi đến bây giờ bà ta mới biết, người ngoài chỉ là người ngoài, ngoài miệng dù có nói dễ nghe thế nào đi nữa cũng vẫn là người ngoài, chỉ có người nhà mình mới thực sự đối xử tốt với bà ta.
Điền Kiến Minh và vào phòng bệnh thấy mẹ mình đang khóc, lo lắng không thôi: "Mẹ, mẹ sao rồi?" Sau đó lại nhìn Hoàng Tú Tuệ: "Tú Tuệ, mẹ sao vậy?"
Hoàng Tú Tuệ lắc đầu: "Em cũng không biết, anh đừng có đổ oan em."
Có vài bà mẹ chồng vì muốn ngăn cách con trai con dâu nên cố ý đổ oan cho con dâu, còn con trai cũng ngu ngốc chỉ tin lời mẹ, sau đó cũng đổ oan cho con dâu, nếu Điền Kiến Minh dám nghe theo mỗi một chiều từ mẹ anh ta thì đừng trách cô ta, cùng lắm thì cô ta ly hôn.
Bây giờ có tiền rồi, cũng có tự tin nói mấy lời như vậy.
Điền Kiến Minh nhìn dáng vẻ Hoàng Tú Tuệ tức giận, không nói gì, mà đến bên giường mẹ, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
"Cha con và Ngưu Tiểu Phương... Tối hôm đó mẹ vừa nhắm mắt, lúc còn mê man, bọn họ đã không kịp đợi mà hành động rồi, sau đó mẹ cố ép bản thân mở mắt ra, mẹ nhìn thấy bọn họ... Thấy bọn họ ở cùng nhau, mẹ thực sự không ngờ, mẹ ở cùng cha con mấy chục năm nay, mà cha con lại đối xử với mẹ như vậy." Bà Điền lệ rơi đầy mặt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoàng Tú Tuệ không hiểu nói: "Mẹ, nếu mẹ đã thấy rồi, tại sao không nói cho bọn con? Nói cho bọn con rồi, mẹ cũng bớt phải chịu tội."
"Nếu mẹ nói với các con rồi, hai người họ chắc chắn sẽ nó là do mẹ nhìn nhầm, hai người bọn họ bây giờ đứng trên cùng một chiến tuyến rồi, chắc chắn sẽ bao che lẫn nhau!" Bà Điền quả thực rất muốn nói, nhưng dù sao chỉ là sau khi nhắm mắt mơ hồ thấy được, dù có nói ra cũng không có ai tin.