Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ

Chương 337

"Mẹ, mẹ yên tâm, hai người bọn họ thế mà lại muốn g.i.ế.c hại mẹ, bọn con sẽ không tha cho bọn họ, mấy năm tới bọn họ đừng mong mà sống yên qua ngày." Điền Kiến Minh nói.

Dù có là cha anh ta thì sao chứ? Lại vì một người ngoài, bỏ mặc tính mạng người nhà, vậy thì anh ta cũng sẽ bỏ mặc cha mình như vậy, để bọn họ nhận lấy trừng phạt nên có đi!

Bà Điền không nói gì nữa, chẳng lẽ nói thôi đi sao? Bà ta cũng không độ lượng đến vậy, nếu lần này không phát hiện ra, có lẽ đợi khi bà ta c.h.ế.t rồi, hai người kia lập tức kết hôn, sau đó đứa nhỏ bà ta sinh ra phải hiếu kính với người mẹ kế trẻ tuổi là Ngưu Tiểu Phương này.

Cũng may hiện tại việc bài trừ loại chuyện thế này làm rất mạnh, chỉ cần có người báo công an, mấy năm nữa sẽ không thể ra ngoài, vì vậy mới có rất nhiều người sau khi bị nắm điểm yếu trong nhà thì đều muốn dùng tiền giải quyết riêng hòa giải.

Nhưng tiền của nhà họ Điền cũng là của bà ta, ông Điền cũng không có tiền hòa giải với bà ta, cho dù thực sự muốn hòa giải với bà ta, bà ta cũng không đồng ý, đồng ý rồi chẳng phải là cho bọn họ cơ hội ở với nhau hay sao?

"Kiến Minh, mẹ muốn ly hôn với cha con, con mau giúp mẹ xử lý đi." Bà Điền nói, bà ta không muốn tiền tích góp trong nhà rơi vào trong tay Ngưu Tiểu Phương, chỉ là một đứa giúp việc mà thôi, còn dám mơ mộng thành chủ nhân, bà ta tuyệt đối sẽ không cho cô ta cơ hội này.

Điền Kiến Minh thấy thái độ mẹ mình kiên quyết, cũng không khuyên nhủ gì, đương nhiên anh ta cũng không có ý muốn thuyết phục cha mẹ quay lại với nhau, nói mấy câu như dù sao cũng đã đến tầm tuổi này, già rồi chắc chắn cũng phải hỗ trợ lẫn nhau.

Vương Tú Anh và chồng cũ bà ấy chẳng phải cũng ly hôn mấy chục năm nay hay sao? Mấy năm trước chẳng phải chồng cũ bà ấy quay lại hay sao? Hai người không tái hợp, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên có bạn mà thôi.

Nhưng mẹ anh ta vẫn còn có mấy đứa con, đến tuổi xế chiều không có chồng cũng sẽ không cô đơn, vì vậy Điền Kiến Minh mới không khuyên nhủ, anh ta gật đầu: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay con sẽ làm chứng nhận ly hôn cho mẹ, để mẹ an tâm nghỉ ngơi, an tâm dưỡng bệnh."

Điền Kiến Minh đi rồi, Hoàng Tú Tuệ bưng cháo gà ra, lấy muốn đặt bên cạnh: "Mẹ, mẹ ăn trước đi đã! Nằm cả một đêm, cũng mệt mỏi, ăn nhiều thân thể mới mau khỏe được."

Bà Điền gật đầu, hai tay chống vào giường, ngồi dậy, tựa đầu giường, bưng cháo gà lên, múc từng muỗng ăn, nếu là trước kia, bà ta chắc chắn sẽ chê cháo gà quá nóng hoặc là thịt gà bên trong quá ít.

Bây giờ bà ta không dám xoi mói gì với Hoàng Tú Tuệ nữa, nếu Hoàng Tú Tuệ ly hôn với Điền Kiến Minh rồi lại cưới vợ về, ác độc như Ngưu Tiểu Phương thì bà ta xem như xong đời.

Vì vậy có con dâu hiền lành như Hoàng Tú Tuệ, bà ta phải trân trọng.

Buổi trưa sau khi tan học, hai chị em Điền Gia Hòa, Điền Gia Miêu cùng đến phòng bệnh trong bệnh viện, Điền Gia Hòa lập tức quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: "Bà Điền, cầu xin bà bỏ qua cho mẹ cháu đi! Chúng cháu bị ông nội bà nội đuổi đi, bị bố vứt bỏ, chúng cháu chỉ còn lại mẹ thôi, nếu không còn mẹ nữa, hai chị em chúng cháu sẽ trở thành trẻ mồ côi không ai cần cả..."

Điền Gia Miêu cũng quỳ xuống, sợ hãi bật khóc.

Cơn tức giận dâng lên trong lồng n.g.ự.c bà Điền: "Nhưng mẹ hai đứa cướp chồng tao, còn hạ thuốc mê tao, muốn để tao c.h.ế.t từ từ, hai đứa có biết không? Nếu tao tha cho bọn họ, vậy bọn họ sẽ tha cho tao sao?"

Hoàng Tú Tuệ đưa ta xoa sau lưng bà Điền, sợ bà sẽ tức giận mà sinh bệnh.

 

 

"Bà Điền, tối hôm qua là cháu nhìn qua khe cửa thấy bà nằm dưới đất nên mới đi tìm chú Điền, cháu cứu bà một mạng, cháu không cần mọi người báo đáp, cháu chỉ cầu xin mọi người tha cho mẹ cháu, cháu và em gái không thể trở thành trẻ mồ côi không có mẹ được, nếu không chúng cháu sẽ rất đáng thương, cầu xin bà Điền thành toàn cho chúng cháu."

Điền Gia Miêu cũng dập đầu như chị mình: "Cầu xin bà Điền thành toàn cho chúng cháu."

Hoàng Tú Tuệ nhìn hai đứa nhỏ, không ngờ bọn họ còn biết cách lấy chuyện báo ân ra nói, bọn họ bây giờ không cần bà Điền báo đáp gì cả, chỉ cần bà Điền tha cho Ngưu Tiểu Phương, nhưng nếu rút đơn lại thì chính là hai người kia được bỏ qua!

Hai người bọn họ cùng quay về, sẽ không ngáng chân bà Điền được hay sao?

Có thể nói chuyện về sau rắc rối thế nào, ai cũng không đoán được.

Điền Kiến Minh cầm chứng nhận ly hôn quay về, đi đến cửa phòng bệnh nghe thấy lời của hai chị em Điền Gia Hòa, Điền Gia Miêu, vẻ mặt vô cảm lên tiếng: "Sao hai đứa chắc chắn được sau này Ngưu Tiểu Phương không đến làm phiền mẹ chú? Sao hai đứa chắc chắn được Ngưu Tiểu Phương không tranh chấp tài sản với bọn chú? Sao hai đứa chắc chắn được Ngưu Tiểu Phương không làm hại mẹ chú chứ? Bọn chú tha cho mẹ hai đứa thì ai bỏ qua cho mẹ chú đây?"

Ý của Điền Kiến Minh rất rõ ràng, sẽ không tha cho Ngưu Tiểu Phương, con người Ngưu Tiểu Phương để đạt được mục đích thề không từ bỏ, không có được thứ bản thân mình muốn, thì sẽ quay đầu quyến rũ cha Điền, ai biết được để cô ta quay về, cô ta sẽ làm ra chuyện gì chứ?

Chẳng lẽ phải để mẹ anh ta trốn tránh Ngưu Tiểu Phương cả đời hay sao?

Mẹ anh ta cũng chẳng làm gì sai cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Điền Gia Mộc, Điền Gia Miêu nghe thấy Điền Kiến Minh nói, ngây ra tại chỗ, bởi vì bọn họ cũng không có khả năng cam đoan Ngưu Tiểu Phương nhất định sẽ bỏ qua chuyện này, ai cũng không thể bảo đảm được chuyện tiếp theo Ngưu Tiểu Phương làm sẽ ra sao.

"Trương Gia Hòa, hai đứa cũng đừng trách bọn chú, cháu cứu mẹ chú, không sai, nhưng cháu là cháu, mẹ cháu là mẹ cháu, chúng ta không quy làm một, càng không xem công lao của chú là của mẹ cháu, sau này hai đứa cứ ở chỗ mẹ chú, sau này mỗi tháng chú sẽ cho hai chị em mỗi người mười đồng, cho đến khi hai đứa lên cấp hai thì thôi, bởi vì học sinh cấp hai, cấp ba, người có hộ khẩu nông thôn sẽ có học bổng, đến lúc đó hai đứa sẽ không thiếu tiền dùng, có thể độc lập rồi."

Điền Gia Hòa nghe đến đây, cũng biết bọn họ đã kiên quyết sẽ không bỏ qua cho mẹ cô bé, thật ra cô bé thực sự không có tư cách nói đến báo đáp, những gì cô bé có thể làm nhiều nhất là giúp mẹ cô bé giảm bớt tội, chứ thực sự không dám nói đến báo đáp.

"Còn nữa, hai chị em hai đứa vốn dĩ là họ Trương, buổi chiều chú đưa hai đứa đi đổi họ, lúc đó họ Trương hay họ Ngưu, tự hai đứa quyết định, dù sao cũng không còn mang họ Điền nữa, tránh để mọi người nghĩ hai đứa là con riêng nhà họ Điền bọn chú." Điền Kiến Minh không khách sao nói ra.

Bà Điền đối xử với hai chị em Trương Gia Hòa, Trương Gia Miêu thật sự rất rốt, xem bọn họ là người một nhà, đổi họ Điền cho bọn họ, chẳng qua là mẹ hai đứa không biết trân trọng những gì bà Điền làm với bọn họ, còn lấy oán báo ơn.

Hai chị em đều không muốn cùng họ Trương với Trương Hoằng Tân vô trách nhiệm kia, bọn họ lên tiểu học ở thôn An Cư, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Trương Hoằng Tân đưa đón con gái của người khác, hoàn toàn không nhìn đến hai đứa con gái ruột là bọn họ.

Cho dù có nhìn thấy bên cổng trường thì Trương Hoằng Tân cũng lập tức quay đầu không nhìn bọn họ, một câu quan tâm cũng chưa từng nói.

Bọn họ không những không muốn theo họ Trương của Trương Hoằng Tân, thậm chí còn không muốn cái tên này, như vậy sau này lớn lên Trương Hoằng Tân không tìm được bọn họ, cũng sẽ không thể bám lấy bọn họ, bọn họ muốn xem xem, con gái của người khác có phụng dưỡng về già cho ông ta hay không.

 
Bình Luận (0)
Comment